Gieo Ngờ Vực, Gặt Trái Ngang

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Gieo Ngờ Vực, Gặt Trái Ngang

Postby littlehoney999 » 15 Jan 2011

Gieo ngờ vực, gặt trái ngang

Em ôm eo người khác, người yêu em qua đêm với người con gái khác.

Cuộc đời luôn xoay vần. Một thời nông nổi em trót không giữ mình kiên tâm trước lời khích của bạn bè. Em ôm eo người khác, gây nên trong anh một nỗi ngờ vực lớn, để giờ đây, sau đúng 7 năm, em nhận về trái đắng, người yêu em qua đêm với người con gái khác.

3 tháng. Chỉ còn đúng một ngày nữa là 3 tháng tròn đầy kể từ khi anh trở lại nơi ấy, kể từ lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, ôm và hôn, để rồi chia xa mãi mãi. Cái ôm gượng gạo, không nồng ấm, cái hôn vội vã và khiên cưỡng khiến em bật khóc. Tình yêu như sợi chỉ mong manh, em cố níu, còn anh thì mãi buông. Sợi dây đứt, chúng ta cũng li tan.

7 năm trước

- Em lên xe đi

- Không, em không thể lên, không muốn lên và không cần phải lên. Nếu đã không tin nhau, có làm thế, cũng là thừa thôi anh.

- Em lên nhanh đi, anh không đủ kiên nhẫn đâu.

-…

- Mệt nhỉ!

Dù trong đầu, trong lí trí, em không hề muốn ngồi sau anh, ngồi sau bờ vai mà mỗi khi tựa vào, em vẫn thấy bình yên đến lạ, vậy mà, em vẫn leo lên, ngoan ngoãn, như một con rô bốt biết nghe lời.

- Em hãy làm lại, một cách thành thực, những gì em đã làm khi đi chơi với Dũng.

- Có nhất thiết phải thế không?

-…

Em bắt đầu một cách khó nhọc. Nếu bình thường, em đã có thể vòng tay ôm ngay lấy anh, cho bớt nhớ… bình yên. Nhưng hôm nay, em thật không muốn. Cái cử chỉ ấy như một khung hình khổ sai đè nặng lên trái tim em. Vậy mà em không thể không làm.

Em vòng tay qua eo, em khẽ khàng kéo chiếc khóa áo khoác anh cố tình mở ra từ lúc nào. Em buông tay, mệt nhoài. Em khóc. Anh im lặng.

- Em xuống đi

-…

- Anh đã nghĩ, hành động đó, chỉ dành riêng anh. Vậy mà…

Không kịp để em nói một lời giải thích, anh lên xe, và lao vụt đi, bỏ lại em lững thững, vô hồn giữa một con phố lạ.

Đó là lần đầu tiên anh ghen. Em không biết mình nên buồn hay vui. Có yêu thì anh mới ghen, em nên mừng vì điều đó. Nhưng ghen đến mức này, để em không là em nữa, có đáng không anh?

Tình yêu và sự ngờ vực, có thể đổi cho nhau trong một tích tắc, vậy không?

Rồi anh đi. Không một lời giải thích. Không một lí do. Chỉ có những câu nói phũ phàng và lời lẽ cay nghiệt. Một hành động dại dột trong một cơn bốc đồng nhỏ bé, có đáng để em nhận lại tất cả những thứ đó, từ anh không?

Tình yêu anh dành cho em, đổi lại, không bằng một cái kéo áo cho bạn hay sao?

Thấy buồn!

Chúng ta không còn nói chuyện. Nhưng em vẫn chờ. Em sẽ không buông tình yêu của mình đâu anh.

***

5 năm trước

Lần đầu tiên sau một quãng dài, anh gọi cho em. Một cú điện thoại lạ, một giọng nói quen. Không biết đã bao lần, em mong chờ nó. Đã bao lần, em bấm số, rồi lại xóa đi. Em chờ anh, dù chỉ một câu. Vậy mà phải mất hai năm, em mới lại có được nó, buồn tênh.

- Em đừng tắt máy

- Em sao?

- Em cứ như quả bóng ấy anh nhỉ, chỉ biết lật đật, theo anh.

- Nhưng anh yêu quả bóng ấy, yêu… em.

Em buông máy. Em khóc. Đó là lần đầu tiên kể từ khi biết và yêu anh, em nghe được một lời yêu. Không hoa mỹ, không cái ôm ấp áp, không nụ hôn ngọt ngào. Chỉ một giọng nói thân thương giữa những tiếng tút khô khan. Vậy mà em mừng vui như đứa trẻ được quà.

Anh vẫn ở nơi nào đó, xa tít tắp. Chúng ta vẫn chia xa, chỉ có những yêu thương âm thầm, quan tâm giấu giếm, qua những cầu nối bè bạn. Tình yêu mơ hồ và chênh chao lắm, nhưng em vẫn tin, và đợi chờ. Em vẫn chưa thôi buông.

3 năm trước

- Anh à, Tuấn quan tâm em, em đã không chấp nhận, em từ chối. Nhưng khi cậu ấy buông tay, em mới nhận ra, em quý cậu ấy, nhiều hơn một chút là bạn, và ít hơn một chút nữa là yêu. Em thấy hụt hẫng. Em có sai không?

- Người ta cũng chỉ yêu em ngắn ngắn vậy thôi. Rồi sẽ có người yêu em thật lòng, không đủ dài, nhưng đủ lớn, để em hạnh phúc.

Em đã muốn thổ lộ, thử một lần cá cược, xem em trong anh nhiều đến thế nào. Vậy mà người mang hạnh phúc đến, vẫn không là anh. Vẫn là thứ tình yêu xa xăm, và chỉ tồn tại, trong mỗi riêng anh. Lần thứ hai, anh còn biết ghen, nhưng lại là lần đầu tiên, em chấp nhận thử buông tay.

Chúng ta thành bạn. Từ bạn theo đúng nghĩa.

Và một thứ tình trong, lặng lẽ.

1 năm trước

Chúng ta có thể thoải mái hơn một chút khi nói chuyện. Không còn những trách móc thưở nào, không còn những ngại ngùng và cố chấp. Chỉ có những câu nói bóng gió, và một thứ yêu thương vẹn nguyên, từ trong tim, trong từng thứ xúc cảm, của anh và của em, dù chúng ta, trên danh nghĩa, đã quay lưng về phía nhau, tự lúc nào.

4 tháng trước

Chúng ta gặp lại nhau. Không cười, không vui. Chỉ một cái gật đầu, vậy mà cũng đủ hiểu.

Nụ hôn dài sau 6 năm xa cách, đủ chậm để kéo chúng ta lại sau cái vội vã xoay vần của thời gian. Không nhiều, nhưng đủ sâu, để chúng ta biết, chúng ta trong nhau, thật nhiều, và không hề vương bận bởi một ai khác.

Em đã tin, đã mong, một sự trở lại, để bên anh, bình yên, như lúc xưa.

Lâu lắm rồi, em mới thấy mình vui, và hạnh phúc đến thế.

Nhưng niềm vui chưa kịp trọn, niềm hạnh phú chưa kịp tròn đầy, em đã phải bước đi.

3 tháng trước.

Đêm. Em còn cố thức để nhắn cho anh một dòng tin ngắn ngủi.

"Ngày mai, nhà anh có giỗ. Đừng buồn anh nhé. Mỗi năm một lần thôi, rồi sẽ qua thôi mà. Đây là lần đầu tiên anh về thắp hương cho bố mẹ sau một quãng dài bên xứ người. Anh mệt mỏi, nhưng hãy vững tâm anh nhé. Còn có em…"

"Thôi, em ngủ đi"

"Tại sao anh cứ thế, không bao giờ để em chia sẻ. Sao cứ tách em ra..?"

"…Nỗi ngờ vực… của ngày xưa…"

Em muốn nói thêm một điều gì đó, nhưng lại thôi:

"Em sẽ im lặng, sẽ giữ im lặng, cho dòng suy nghĩ của riêng anh, được chưa?"

Cả đêm em không ngủ. Em đã nghĩ chắc anh đang nghĩ suy nhiều lắm. Em thương. Em mong trời mau sáng, để được đến bên anh, mang đến cho anh một bờ vai dịu gọt, để anh… bình tâm.

Vậy mà…

Bước chân em như khuỵu xuống. Giá như có cái lỗ nào đó, để em chui vào, hoặc biến mất đi, để em hét lên thật to, và khóc lên cho thỏa.

Đêm ấy, anh không một mình.

Anh đẩy em ra những quan tâm lo lắng. Anh để em triền miên với những nỗi buồn của riêng anh, những nghĩ suy, không phải để anh yên tĩnh, và bình tâm, mà để anh, có cảm giác đó, bên cạnh người con gái khác.

Ngay trong ngày quan trọng này. Em khóc. Lần đầu tiên em biết thế nào là ghen, là tổn thương, và rạn vỡ.

Anh không còn là anh của 7 năm về trước. Của ngày đầu tiên bắt em ngồi lên chiếc xe đạp đầy kỉ niệm kia nữa.

Cuộc đời luôn xoay vần. Một thời nông nổi em trót không giữ mình kiên tâm trước lời khích của bạn bè. Em ôm eo người khác, để giờ đây, sau đúng 7 năm, em nhận về trái đắng, người yêu em… qua đêm với người con gái khác.

Có nhiều thứ mất đi có thể tìm lại được, nhưng lòng tin khi đã mất đi rồi, không bao giờ tìm lại được đâu anh.

Có những thứ qua đi, có thể quên và tha thứ, nhưng sự phản bội, có lẽ, là không khi nào và bao giờ, đúng không anh?

Như xưa, em trót lạc đường khi gieo quả.

Vậy nên, em sẽ bước đi, để mọi thứ trong em về anh được nguyên vẹn, như xưa anh từng làm.

Để mọi thứ trong ta không vỡ vụn, về nhau, phải không anh.

Uh , vậy thì thôi, em buông nhé.

……….

Đã sắp 3 tháng tròn.

Chu Hằng

Em không làm thi nhân hay thi sĩ
Em chỉ làm tri kỷ của riêng anh :luv: :ôm:

Một Nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ :) Không cười thì lỗ ráng chịu nghen ^_*

User avatar
littlehoney999
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $112,012
Posts: 6798
Joined: 01 Aug 2007
Location: trên cành cây, nơi có tổ ong ^_*
 
 

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 34 guests