Tùy Bút Lúc Nửa Đêm

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Tùy Bút Lúc Nửa Ðêm

Postby littlehoney999 » 15 Mar 2010

Tùy bút lúc nửa đêm

Hôm nay tôi tình cờ gặp lại anh dưới hàng hiên trú mưa. Anh vẫn thế, vẫn như ngày xưa, áo trắng quần xanh, kính trắng lấp loá. Anh nói tôi trông khác xưa nhiều. Tôi cũng thấy vậy.
Tôi và anh say sưa ôn lại những kỹ niệm cũ...

Hồi đó, chúng tôi cùng học chung trường năng khiếu báo chí. Anh luôn là học trò chăm chỉ nhất lớp. Với anh, sự chăm chỉ đó chính là sự thể hiện của lòng yêu nghề. Trong khi anh đi lang thang hết đường này, phố nọ để ghi nhận và để cảm xúc được "chín" thành những bài báo đậm đà tấm lòng yêu thương cuộc đời và mang tính nhân văn sâu sắc, thì tôi lại rong chơi cùng đám bạn đi hát hò, nhảy nhót... Nhưng trong thâm tâm, tôi luôn kính phục anh, từ cách sống, cách nghĩ của anh và về những bài báo mà anh đã viết…

Cảm ơn cơn mưa và cảm ơn mái hiên nhà cho tôi được gặp anh, để tôi được níu kéo cái hạnh phúc được đứng một mình bên anh, dù hạnh phúc ấy rất mơ hồ.

Rồi mưa tạnh, anh lại đẩy kính lên hỏi: “Dạo này có còn viết bài?” Và không chờ câu trả lời mà tôi định nói thật chậm rãi để được ở bên anh lâu hơn, anh vội vã lao xuống đường theo dòng người đang chở những bộn bề…

Lâu rồi tôi có còn viết bài hay không? Anh đi rồi nhưng câu hỏi vẫn còn ở lại.

Lúc trước, tôi thường viết rất thật những cảm xúc của đứa con gái mới lớn với những điều tốt đẹp và nguyên vẹn, bởi tôi thấy quanh mình cái gì cũng dễ thương, cái gì cũng đáng yêu. Thế nhưng đã lâu lắm rồi, tôi không còn viết nữa. Tôi đã chuyển hướng. Phải chăng tại cuộc sống đã thay đổi quá nhiều? Hay tại tôi cảm thấy mệt mỏi và nhàm chán với mọi thứ xung quanh?

Tôi tự thấy tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa. Cuộc sống sôi động và náo nhiệt ở Sài Gòn đã đánh mất của tôi một tâm hồn đa cảm. Trong không khí choáng ngợp bon chen và tính toán, trái tim tôi dường như không còn biết rung động... Tôi không còn là một cô gái lãng mạn thích để đầu trần đạp xe dưới mưa, không còn ứa nước mắt vì thương cho một cụ già ăn mày phải đứng co ro vì lạnh, không còn nhịn ăn sáng rồi tự chọc thủng lốp xe để đem vá ở cái quán lúp xúp của ông lão bơm xe trước cổng trường và cũng chẳng còn sẵn sàng nhường lại cho một em bé ăn xin cây kem mà mẹ vừa mua cho như ngày bé thơ nữa...

Giờ đây tôi là một người hoàn toàn khác. Tôi không còn thích mưa nữa vì mưa làm bẩn giầy tôi, tôi hoàn toàn vô cảm khi đứng trước những người nghèo khổ sống lang thang đầu đường xó chợ và tôi cũng chẳng muốn vá xe ở chỗ các ông già vì họ làm lề mề mất rất nhiều thời gian, tôi không muốn…

Và đêm nay, câu hỏi của anh đã đánh thức trong tôi niềm khao khát được viết như ngày xưa. Tôi lại thèm được sống như ngày xưa, thèm được có lại xúc cảm một cách thơ ngây đến thật thà của những tháng ngày tinh khôi ấy.

Lúc nửa đêm, từ trên căn gác nhỏ nhìn xuống đường phố, tôi dõi mắt kiếm tìm bóng một ông lão ăn xin, một đứa bé bán vé số… Con đường vắng lặng, loang từng vệt ánh sáng vàng vọt, bóng cây đen thẫm nghiêng nghiêng…

HÀ THU MAI

Em không làm thi nhân hay thi sĩ
Em chỉ làm tri kỷ của riêng anh :luv: :ôm:

Một Nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ :) Không cười thì lỗ ráng chịu nghen ^_*

User avatar
littlehoney999
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $112,012
Posts: 6798
Joined: 01 Aug 2007
Location: trên cành cây, nơi có tổ ong ^_*
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng littlehoney999 từ: msn

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 17 guests