Nhớ Nhà

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Nhớ Nhà

Postby littlehoney999 » 18 Jan 2010



Nhớ nhà

TTO - Giá rét về. Lúc này điều duy nhất khiến lòng con ấm chính là hình ảnh ngôi nhà mình, với bếp củi đỏ lửa và cả tiếng chim kêu khắc khoải. Hẳn ba đang ngồi bên bàn với chén trà nóng và mẹ vẫn bận rộn với những thứ vải vóc trong tay khâu vá.


Image


Con nhớ những mùa đông, đồng quê mình đất cày phơi ải trắng xóa. Trong cái rét căn cắt, mẹ vẫn phải lội mương với chiếc gàu sòng múc từng gàu nước đổ vào những thớ đất khô cằn trắng phớ vì hanh khô. Mùa này, con nghe đài báo nói nước dùng cho nông nghiệp thiếu trầm trọng, chắc mẹ sẽ vất vả hơn để hớt từng vũng nước sót lại đổ vào ruộng.

Con chạnh lòng thương đôi bàn chân nứt nẻ vết chân chim đang ngâm dưới bùn. Cái rét tháng chạp lạnh đến con cua cũng chui vào trong hang, con cá chết phơi mình, chỉ mẹ, với tấm áo bông dày cũ kỹ, đôi chân đất vẫn thoăn thoắt bước trên đồng. Con vẫn nhớ cái áo bông mẹ hay mặc, nó có từ bao giờ con chẳng biết, con lớn lên thấy mẹ mặc nó mỗi mùa rét. Đến giờ mẹ vẫn chưa may tấm áo mới cho mình, dù mỗi đông mẹ lại gửi cho con một cái áo khoác mới.

Ngày con còn bé, mẹ hay cho con theo ra đồng tha thẩn chơi trong khi mẹ làm việc. Để con bớt lạnh, mẹ đốt một đống lửa bên góc bờ, vun vào ít cỏ khô, rạ mục còn mẹ dỡ khoai. Mẹ ném vào bếp cho con dăm củ khoai nho nhỏ. Con vừa nghịch lửa vừa trông những củ khoai nướng. Trong cái lạnh cuối năm, con hớn hở cưới với cái miệng lem nhem tro khoai cháy đen sì. Mẹ gọi con lại gần, lấy vạt áo lau cho con, lúc ấy con mới biết áo mẹ đang thấm mồ hôi âm ẩm.

Năm nào cũng thế, nhà mình thường trồng rất nhiều khoai lang chất đầy gầm để dành cho vụ giáp hạt. Khoai thường được dỡ vào dịp cuối năm, buổi tối có thêm nồi khoai luộc ăn khuya. Trời lạnh, được bốc từng củ khoai còn đang bốc hơi ăn ngấu nghiến thì thật hạnh phúc và ấm áp. Phút chốc, nồi khoai đầy vun đã hết veo dù trước đó bữa tối vừa ăn xong. Cảnh tượng đáng thương ấy nhiều khi khiến ba mẹ nhìn lũ con rồi nhìn nhau chấm nước mắt. Để rồi hôm sau ba mẹ lại phơi mình trong gió bắc hun hút làm việc cật lực.

Những ngày cuối năm, ba mẹ phải lo nghĩ nhiều hơn. Năm hết tết đến, ba mẹ lo làm sao để cả nhà có được cái tết tươm tất, con có manh quần tấm áo mới bằng bạn bằng bè. Có khi cả đêm, ba cứ trằn trọc. Góc nhà, đốm lửa hồng thỉnh thoảng lại đỏ rực lên thao thức trong bóng tối. Những nỗi lo toan của ba mẹ quanh năm suốt tháng liền kề nhau như thế chẳng lúc nào dứt. Dường như trong những đôi mắt luôn trĩu nặng lo âu, đôi mắt ấy chỉ thoáng bừng sáng lên khi con cái đỗ đạt.

Một năm trôi đi, con thì lớn lên và tóc mẹ bạc thêm mãi, màu trắng đã quá nửa đầu. Nhìn những gia đình tay trong tay, đôi khi họ kéo áo khoác cho nhau ấm hơn khiến con càng thương mẹ nhiều. Con muốn trở về nhà ngay lúc này, được sà vào lòng mẹ như những ngày bé bỏng. Con muốn khóc nhưng biết mẹ chẳng vui nếu biết con gái mẹ lại yếu đuối như thế.

Ba mẹ đã đặt niềm tin nơi con, bốn năm qua chưa khi nào con dám ngơi tay khỏi cuốn sách vì biết rằng nơi quê nhà ba mẹ chưa dám ngơi tay cuốc tay gàu. Không biết năm nay, mẹ đã thay cái áo bông cũ bằng tấm áo ấm mới chưa?

Không biết giờ này mẹ có cảm nhận được tấm lòng ám áp con vừa gửi về nhà qua cơn gió lạnh hay không?

HẢI YẾN (Hà Nội)

Em không làm thi nhân hay thi sĩ
Em chỉ làm tri kỷ của riêng anh :luv: :ôm:

Một Nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ :) Không cười thì lỗ ráng chịu nghen ^_*

User avatar
littlehoney999
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $112,012
Posts: 6798
Joined: 01 Aug 2007
Location: trên cành cây, nơi có tổ ong ^_*
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng littlehoney999 từ: pleikey, msn

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 14 guests