Hành Trình Của 1 Nỗi Buồn

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Hành Trình Của 1 Nỗi Buồn

Postby littlehoney999 » 27 Sep 2009

Hành trình của 1 nỗi buồn


Image
--------------------------------------------------------------------------------

Một ngày……

Mưa ham vui bảo Nỗi Buồn ở lại , nhảy múa một tí sẽ về ngay. Thế mà Mưa rong chơi cùng đất mãi không về. Nỗi Buồn vẫn còn ngồi đó chờ đợi, hoài nghi. Mưa đến rồi đi bất chợt. Chỉ có Nỗi Buồn ở lại gặm nhấm nỗi buồn, thấy tê tái hơn. Nó tự hỏi mình có lỗi gì chăng? Không có câu trả lời, nó xoay sang tìm một lý do nào đó để tha thứ cho Mưa.

Hy vọng nối lại tình bạn lúc xưa!....

A! Nó tìm thấy rồi! Nỗi Buốn đổ lỗi cho Đất. Thế là nó ghét Đất từ đó . Nó ganh tỵ, chê Đất vừa xấu vừa đen, chê Đất bên này nứt nẻ bên kia ngập úng...Đất im lặng. Còn Mưa thì vẫn không thấy đâu , nó thấy mình trơ trọi.

Một ngày…..

Nỗi Buồn đọng thành Nước Mắt. Chẳng thích đâu nhưng Nước Mắt cứ rơi xuống Đất . Vỡ òa. Đất dang vòng tay ôm Nước Mắt vào lòng. Tự dưng Nỗi Buồn thấy nhẹ nhõm.

Nước mắt thấm sâu vào lòng Đất, cả giếng nước mát trong vỗ về nó. Gặp lại Mưa và những giọt nước mắt khác , được tâm sự và chia sẻ, nó thấy mình lớn hơn. Lạ chưa, Nước Mắt bỗng dưng hóa thành Nụ cười. Nụ Cười bay lên biến Nỗi Buồn thành Niềm Vui, Niềm Vui nhân lên thành Hạnh Phúc. Tạm biệt Đất , Hạnh phúc đi sớt chia Hạnh phúc.

Một ngày....

Trời lại Mưa. Nỗi Buồn lại xuất hiện - bắt đầu cuộc hành trình đi tìm Hạnh Phúc...

Có lẽ tôi cũng phải học tập Nỗi Buồn, biết nhận ra con đường để tìm kiếm Hạnh Phúc. Tôi cũng giận "Mưa" lắm, không những tìm cách đổ lỗi cho Đất, tôi còn đổ lỗi cho cả Mưa, trách Mưa không quan tâm đến mình. Tôi yêu Mưa mất rồi. Tôi cũng luôn tự hỏi mình có lỗi gì chăng ? Và rồi cũng như Nỗi Buồn, tôi không thấy Mưa đâu, tôi thấy mình trơ trọi ....

Hành trình của Nỗi buồn đã kết thúc khi tìm kiếm được Hạnh Phúc, còn hành trình của tôi vẫn đang còn dang dở, tôi cũng như Nỗi Buồn, đi kiếm tìm Hạnh Phúc, nhưng phải mất bao lâu? 1 tháng, 2 tháng..., 1 năm, 2 năm..., thậm chí là cả cuộc đời... không ai trả lời được câu hỏi đó.

Đến khi nào tôi cũng giống như Nỗi Buồn, từ Nước Mắt biến thành Nụ Cười, từ Nỗi Buồn biến thành Niềm Vui thì khi đó tôi có thể mỉm cười để bước tiếp trên hành trình đi kiếm tìm Hạnh Phúc và cho đến khi nào tôi trưởng thành hơn. Tuy nhiên, có một điều tôi vẫn luôn tin chắc rằng dù có mất bao lâu đi chăng nữa, cho dù hành trình đó có khó khăn, gian khổ đến thế nào thì Hạnh Phúc vẫn luôn luôn chờ đợi tôi.

Xin lỗi Hạnh Phúc vì tôi thật ngu ngốc đã không nhận thức được Hạnh Phúc quan trọng với tôi như thế nào, bây giờ có lẽ tôi sẽ phải tạm xa Hanh Phúc cho đến khi nào tôi thật sự trưởng thành và đủ chín chắn để bước tiếp trên con đường đến với Hạnh Phúc. Xin lỗi.....mặc dù tôi biết ... Hạnh Phúc đang giận tôi.

st

Em không làm thi nhân hay thi sĩ
Em chỉ làm tri kỷ của riêng anh :luv: :ôm:

Một Nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ :) Không cười thì lỗ ráng chịu nghen ^_*

User avatar
littlehoney999
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $112,012
Posts: 6798
Joined: 01 Aug 2007
Location: trên cành cây, nơi có tổ ong ^_*
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng littlehoney999 từ: luckymit, msn

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 27 guests