Mong Trở Lại Tuổi 20!

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Mong Trở Lại Tuổi 20!

Postby littlehoney999 » 19 May 2009

Mong trở lại tuổi 20!

Anh không sợ dấu khắc thời gian làm cho nó phai mờ, mà anh chỉ sợ giông bão cuộc đời đánh gục bước chân ta, chỉ sợ mai này, không ai về lại trường cũ để khắc tiếp lên những điều đáng nhớ trong cuộc đời....”

Image

“Một mùa hạ nữa sắp về, gợi cho chúng ta nhiều kỷ niệm của tuổi học trò...".

Có những mối tình đi qua cuộc đời bỗng thấy nhẹ tênh, nhưng cũng có những niềm yêu, dù là chỉ là hoài niệm vẫn làm cho ai đó bâng khuâng khi chạm vào một miền ký ức!

Chiều nay trở về thăm lại trường xưa - mái trường để lại nhiều buồn vui cho gã về một thời nghèo khó. Hơn hai mươi năm trôi qua, từ một cậu học trò nghèo mỗi ngày đến giảng đường với manh áo ngả màu, giờ đây cuộc đời mỉm cười với gã, không còn nữa những ngày bụng đói meo lên giảng đường, không còn những lo toan làm sao tiếp tục đến trường ngày mai...

Giờ đây, khi trở lại trường cũ tóc gã ngả màu sương gió, nhìn lớp đàn em đang vui đùa giữa khoảng sân ngày cũ, những kỷ niệm về một thời vụng dại cứ như những đoạn phim chầm chậm quay về. Niềm vui, nỗi buồn, niềm nhớ...mọi thứ trộn lẫn vào nhau tạo nên một cảm giác lâng lâng đến ngây người.



Nay xa rồi, Em - những giấc mơ bay.
Anh không thể quay về miền ký ức.
Em không thể hồn nhiên thời áo trắng.
Chỉ còn trong nhau màu cũ thời gian...

Chùm ảnh hoa phượng rực phố - Hữu Nghị

Gã lầm lũi bước đi như băng qua niềm nhớ, để trở về vùng ký ức xưa. Từng gốc phượng già theo thời gian vẫn không phai mờ dấu tích của một thời vụng dại, ai đó cố tình khắc đôi trái tim lồng vào nhau với niềm mong ước theo thời gian, những tâm hồn thơ dại mãi được bên nhau, cho dù mỗi người có thể đi theo mỗi ngả khác nhau của cuộc đời.

“Em muốn lưu lại trên thân cây phượng hồng về những kỷ niệm của trường lớp, bạn bè, thầy cô và đặc biệt về anh. Để sau này, cho dù bụi thời gian có phủ lên nó lớp da sần sùi thì vẫn còn lưu giữ những dấu ấn của một thời để nhớ. Sau này, khi nào trở lại trường xưa, hãy tìm về gốc cây kỷ niệm, để nhìn lại dấu tích của một thời yêu thơ dại anh nhé!

Anh không sợ dấu khắc thời gian làm cho nó phai mờ, mà anh chỉ sợ giông bão cuộc đời đánh gục bước chân ta, chỉ sợ mai này, không ai về lại trường cũ để khắc tiếp lên những điều đáng nhớ trong cuộc đời....”

Ngày xưa tình yêu đến một cách nhẹ nhàng, mộc mạc như chính những tâm hồn thơ trẻ trong một thời gian khó. Không hoa hồng làm say đắm người mình yêu, không những buổi tiệc sang trọng đời thường, không những món quà đắt giá...nhưng vẫn để lại trong gã nhiều kỷ niệm. Mối tình thời thơ dại mang sắc hồng nhẹ nhàng, trong sáng của những rung động đầu đời, không chút vướng màu vật chất. Nó thật nhẹ nhàng như những cơn gió mát trưa hè, bỗng lâng lâng như những đám mây xanh vào một chiều lộng gió, nó ngát xanh một màu xanh hy vọng, nó đem lại những nhớ thương, chờ đợi. Để rồi niềm vui, hạnh phúc vỡ òa khi mỗi ngày chỉ cần ngồi bên nhau vài phút, dưới gốc cây kỷ niệm sau giờ tan học, nó chỉ có sự ngây ngô, chân thành chứ không có chỗ cho những toan tính nhưng tình yêu thời áo trắng cũng mong manh, dễ vỡ như những hạt sương tan chảy dưới ánh nắng mặt trời.



Gã dừng lại thật lâu bên góc phượng trơ buồn giữa khoảng sân ngày cũ, khoảng sân ngày xưa thật bé nhỏ khi hai mái đầu xanh không dám nép nhẹ vào nhau vào những buổi chiều vàng, vì lo sợ bạn bè trêu chọc. Giờ đây nó trở nên rộng lớn quá, khi một người đàn ông đã đi hết nửa đời người bỗng muốn thấy mình trở lại thời hai mươi tuổi... Tay gã chạm nhẹ lên những vết khắc ngày cũ, mong tìm kiếm những vòng tròn mơ ước của ngày xưa...

“Anh! Nếu như sau này, hai đứa mình ai về lại trường, thì hãy khắc tiếp những vòng tròn bao phủ dấu vết kỷ niệm ngày này anh nhé! Em muốn màu thời gian vẫn không bao giờ làm cũ đi tình yêu của chúng mình...

Ừ, anh nghĩ những vết khắc tình yêu sẽ không bao giờ phai nhạt, cho dù "ông phượng già" ngày qua ngày trơ thân cùng mưa gió, những kỷ niệm này sẽ theo mãi buớc chân ta...”

Hai mươi năm trôi qua, khuôn mặt của cây thêm vài vòng tròn bao phủ hai trái tim nhỏ ngày nào. Giờ đây, gã tiếp tục khắc thêm lên đấy một vòng tròn mới, để nhớ về một thời yêu vụng dại đã xa, để cầu mong cho em ở một nơi xa nào đó, em được hạnh phúc và yên vui với mái ấm của mình...

Chiều buông, từng đợt nắng cuối ngày vừa tắt. Gã thấy lòng nhẹ tênh như áng mây trôi bồnh bềnh ở trên cao. Phía xa xa, gã nhìn thấy đường chân trời tím ngắt. Đó là đường chân trời hạnh phúc!


st

Em không làm thi nhân hay thi sĩ
Em chỉ làm tri kỷ của riêng anh :luv: :ôm:

Một Nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ :) Không cười thì lỗ ráng chịu nghen ^_*

User avatar
littlehoney999
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $112,012
Posts: 6798
Joined: 01 Aug 2007
Location: trên cành cây, nơi có tổ ong ^_*
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng littlehoney999 từ: msn, lkkevin, thanhkieu, tiếu lâm

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 42 guests