Một tiếng nấc nghẹn

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Một tiếng nấc nghẹn

Postby dustoflife » 24 Jun 2007

Xin tặng cho những ai từng lớn lên ở Saigon sau năm '75


Bạn bè hồi đó gọi tôi là Gà Tồ - là chỉ người không biết lo xa là gì. Vâng, nó là biệt danh của tôi, chứ không phải bút danh đâu ! Vì hồi xưa trong trường , tôi chỉ biết học cộng trừ nhân chia thôi, chứ đâu biết văn chương thi phú gì đâu mà có bút danh ! Chắc các bạn đọc những đoạn dưới đây thấy có lủng củng, gập ghềnh xin đừng trách mấy thầy cô Việt Văn của tôi , tội nghiệp họ. Lỗi tại tôi mọi đàng thôi... Đây là lần đầu mà chắc cũng là lần cuối tôi dám viết một bài văn dài như thế này. Viết để thầm cám ơn những người đã giúp tôi vượ qua thời buổi nhiễu nhương đó. Nói là dài dòng nhưng cũng chỉ quanh quẩn một mùa hè thôi , mong các bạn thông cảm

Bố mẹ tôi chỉ có hai anh em tôi. Chắc vì tôi là con trai duy nhất nên tôi được cưng chiều lắm. Hồi nhỏ tôi không biết lao động là gì. Nhiều lúc muốn đi dậy kèm kiếm thêm tiền lẻ bỏ túi bố mẹ tôi cũng không cho. Hai ông bà nói tôi cứ lo học xong đã, rồi muốn làm gì thì làm. Đó cũng là lý do tôi quá ngỡ ngàng khi phải đối phó với thời gian 'Nhất nông nhì sĩ' sau này

Lúc sắp thi Tú Tài, tôi quen thêm thằng ban. Tên nó là Nuôi. Tôi dân Bắc Kỳ, nó người miền Nam; tôi đạo Chúa, nó thờ Phật . Khắc nghịch như thế mà tôi với nó lại thân mới lạ! Tụi tôi thành cặp bài trùng , Ngày nào cũng đi uống cà phê chung với nhau. Thân tới mức, dù không hẹn, tôi cũng đoán được tới giờ nào, nó sẽ đi đến tiệm nào uống cà phê. Mà nói là tiệm cho nó sang chứ túi tiền tụi tôi hồi đó eo hẹp lắm, chỉ chọn được mấy quán vỉa hè thôi

Thể rồi Mùa Hè Đỏ Lửa... Tú Tài rồi cũng xong , chuyện thi cử vào những trường Kỹ Sư, Y Khoa... là chuyện tôi không hề nghĩ tới, nên tối cứ thẳng đường Khoa Học mà ghi danh. Nuôi muốn tôi với nó học Luật. Tôi nói... thôi đi, tao mà biết cãi cọ gì... Nó hỏi ngược tôi... Thế mày không quan tâm về chính trị à? ... Tôi trả lời... Tao chỉ biết A B C D thôi , chuyện chính trị , chính em để nhà nước lo. Chuyện tranh luận ngắn ngủi này , tôi thắng vẻ vang vì nó chịu thua, theo tôi học chung Khoa Học cho vui.

Lần nữa, nói là đi học cho ra vẻ lịch sự , chứ lối học hành của tụi tôi không giống ai. Tôi học tà tà đã có tiếng, nó còn lè phè quá tay ! Nó nói lên đại học rồi, sinh viên chỉ nên đến trường một, hai lần cho biết mặt thầy kẻo ra đường gặp mặt còn biết khoanh tay chào thầy thôi ! Có lần tôi nói tôi không muốn nó thi rớt; nó mà đi lính thì tôi mất đi một tay uống cà phê. Nó cười hà hà... "chuyện đó không bao giờ xẩy ra, mày đừng có lo !"

Mà rõ ràng là nó không quan tấm mấy về chuyện học hành như xưa nữa. Tới lúc đó, tôi mới để ý, hình như nó có làm một, hai chuyện khác nữa ngoài chuyện học hành. Mấy cái hẹn cà phê càng ngày càng thưa. Có lúc hai đứa uống cà phê mà chẳng ai nói tiếng nào. Có lúc , đang uống, nó bỏ đi , chỉ nói là bận công chuyện... Mầy đưa tôi thầm thì; đứa thì nói chắc nó làm mật vụ, đứa thì nói chắc nó làm đặc công

Đầu năm '75, tinh hình tin tức miền Trung bi thảm đổ về rầm rầm. Linh cảm tôi về nó thêm ngột ngat. Nhỡ ngộ mai mốt nó ...?!? rồi tôi tự an ủi... dù gì , tôi với nó cũng là bạn thân. Thôi, chuyện này chỉ để cho ông Trời lo thôi, các bạn nhỉ? Vả lại, tôi- đúng danh Gà Tồ- vẫn chưa biết lo xa là gì

30 tháng 4. Tôi thấy nó là một thanh niên hạnh phủc rất trong đời. Mặt nó tươi ra thấy rõ mấy lần nó đến chơi , chuyện trò với tôi. Nhưng rủ đi uống cà phê thì không cách nào đươc. Nó nói... tao dạo này bận lắm , họp hành liên miên. Biết trước khoảng cách giữa nó và tôi một ngày một xa , tôi vỗ vai nó và nói... Dù gì, tao cũng chúc vui cho mày, khi lý tưởng đã đạt được. Nó nghe câu này, chợt ôm vai tôi và cười ... "Tao hy vọng một ngày nào đó, lý tưởng của tao cũng là lý tưởng của mày"

Viết tới đây, tôi lại xin các bạn để ý tí. Mặc dù tôi với nó rất thân, nhưng không bao giờ ôm vai nhau cả. Cái này, chắc nó mới học được của ai đó!

(Còn tiếp)
Last edited by dustoflife on 15 Sep 2007, edited 3 times in total.
dustoflife
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $8,123
Posts: 120
Joined: 18 Sep 2006
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng dustoflife từ: christiane, NgÆ°Æ¡i vien xu, saboche

Postby dustoflife » 24 Jun 2007

(tiếp)

Hai năm sau, tôi ra trường và nộp đơn xin đi dậy học. Chuyện này không khó lắm. Tôi nghĩ có lẽ vì thầy, cô đang khan hiếm Tôi được gửi lên Cao Nguyên dậy mấy lớp 6 lớp 7. Vào nghề chưa tới 2 năm tôi đã ngao ngán với cái nghiệp 'Ngày ngày mổ bụng con nhét chữ / Tháng tháng bổ đầu bố lấy tiền' này. Thú thật vói các bạn, lương chính thức của tôi không đủ tiền mướn 1/2 căn phòng ở và tiền cơm rất ư là bình dân ở nơi em Pleiku mắt đỏ môi hồng này. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn chưa đổ tội cho ai nữa. Lòng tự nhủ cả nước ho lao thì mình chỉ có nhức mỏi sơ sơ thôi, nhầm nhò gi!

Tôi mới vô nghề không nói làm gì. Mà sao các bậc đàn anh, đàn chị sao họ lơ đãng với trường lớp quá! Nếu nói kiểu trước '75 là chúng tôi chỉ làm cho hết giờ chớ không làm cho hết việc! Còn nói sau '75 thì chính phủ giả vờ trả lương nên chúng tôi cũng giả vờ làm việc thôi! Sau này tôi mới biết. Khác với tôi còn sống nhờ cha mẹ , các đồng nghiệp tôi phải lo cho gia đình, con cái. Không trách họ được!

Thầy cô đã như vậy, tình trạng học trò còn bi thảm hơn. Nhiều hôm đang giảng bài tôi thấy vài em mặt mày nhăn nhó. Tôi nói... các em đau bụng thì về nhà uống thuốc đi.... Tụi nó trả lời tỉnh queo... Dạ thưa thầy, em không đau bụng, em chỉ đói bụng thôi. Chợt nhớ lại khi học tập sự Sư Phạm tôi chưa hề học làm thế nào dậy một em học trò khi nó đói bụng!

Khoảng một tháng một lần, tôi về Saigon thăm nhà, mà thực tế là để lãnh tiền viện trợ thêm tí tiền và chất 'bổ dưỡng'. Cũng có lần về thăm nhà, ba tôi nói... có thằng Nuôi tới cho mày tí cà phê và thuốc lá đó! Tôi tự nghĩ... À , thằng này được, xa mặt mà vẫn chưa cách lòng. Hôm sau, tôi tới thăm nó nhưng không gặp; mẹ nó giữ lại ăn cơm tối và hỏi thăm về việc làm. Tôi cũng hỏi... Không biết Nuôi bây giờ nó làm gì nhỉ? Mẹ nó trả lời... Nó vẫn làm cho thành phố đó , nhưng chỗ làm ở đâu thì bác chịu!

Khi trường nghỉ hè, tôi lại về Saigon ; tôi ghé vô nhà nó trước (vì nhà nó gần bến xe hơn). Cũng không gặp , chỉ nhắn được là kỳ này tôi ở nhà cũng lâu. Nếu nó rảnh ghé qua chơi. Mấy hôm sau, nò ghé qua, lúc tôi ở nhà một mình; con em tôi 16 tuổi cũng đi làm rồi. Tôi nẩy ý, thay vì đi uống cà phê ở ngoài, hai đứa uống thử cà phê nó cho xem ngon không. Hai thằng đang kà kê dê ngỗng thì hai ly cà phê vừa pha xong. Tôi vào bếp lấy đường. Ủa lạ nhỉ ? Không biết mẹ hay em tôi sãp xếp bếp núc làm sao mà lọ đường bây giờ còn tí xíu à. Tôi mang cái chén qua nhà bác Chuẩn bên cạnh xin tí đường. Bác hỏi.. thế cậu lấy đường để làm gì thế?...Dạ, để pha hai ly cà phê. Mang chén đường về pha, tôi thấy vừa được hai muỗng đường, tức là mỗi ly một muỗng. Đưa ly cà phê cho nó, tôi nói... cà phê tao pha đặc đó, chắc hơi đắng. Nó nói... thôi lúc này cả nước vẫn còn khó khăn, tụi mình nên khắc phục một chút !

Không hiểu sao , nghe câu này tôi lại nóng. Tôi hỏi... Này Nuôi, hồi còn trung học, môn Việt Văn mày hơn tao nhiều lắm. Cho tao hỏi câu này. Chữ cố gắng của mình có lai chữ Tầu chữ Tây gì không?... Nó ú ớ, chưa hiểu tôi ý gì... Tôi tiếp... Nếu mày dùng chữ khắc phục từ hồi nhỏ , tao chấp nhận được; hay nếu mày dùng chữ này với các người miền Bắc mới vô cũng được đi. Nhưng sao mày lại dùng chữ này với tao , một thằng bạn mày đã quá rành rồi?

Nó trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi lại... Ý mày muốn hỏi là có nên đập bỏ tất cả để xây dựng nền móng Cách Mạng không hả? Tôi bật cười... Tao đâu biết triết lý xa xôi dữ vậy!... Nó cười theo... Tao cũng nghĩ vậy. mày là Gà Tồ, biết gì?

Nói chuyện tiếp, nó hỏi tôi về việc làm. Tôi cứ thẳng thắn trình bầy. Nghề giáo không giống như tôi nghĩ, liên quan tới nhiều vấn đề phức tạp quá... Nó nói nó cũng quen vài người , nếu được , dậy ở gần Saigon tiền lương thì cũng vậy , nhưng gần nhà cũng đỡ hơn... Không muốn nhờ vả nó nhiều quá, tôi buột mồm nói... Thôi, tao cũng chán nghề này rồi, để tao tìm cách khác

(Còn tiếp
Last edited by dustoflife on 15 Sep 2007, edited 3 times in total.
dustoflife
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $8,123
Posts: 120
Joined: 18 Sep 2006
 
 

Postby dustoflife » 26 Jun 2007

(tiếp)

Nói thì dễ, mà tìm cách nào để sống vào năm 1978 quả là một bài toán hóc búa. Tôi giải đã không được rồi, mà chắc cả mấy chục triệu người VN khác cũng bị bí lối như tôi. Gặp lại nhóm bạn bè cũ tìm 'đường binh ' cũng chẳng thấy gí sáng sủa. Thằng nào cũng ngáp lên, ngáp xuống như cá nằm trên thớt. Mà lạ thay! đứa nào cũng khuyên tôi... Sao mày không nhờ thằng Nuôi giúp? Hồi xưa mày với nó thân nhất trong bọn mà?!? Tôi cũng chỉ ừ hử qua loa thôi

Dù sao , bốn,năm cái đầu vẫn hơn một cái. Tụi tôi vẫn chưa biết đáp số của bài toán trên , nhưng chắc chắn đáp số là phải buôn bán. Không còn nghề nào còn sống được ngoại trừ buôn bán. Hay nói cách khác, nghề nào cũng phải biết buôn bán mới sống được.

Tuy thấy được tí ánh sáng , tôi vẫn còn oải lắm! Tôi ăn nói vụng về , buôn bán chắc chỉ lỗ với huề thôi! Chắc phải dở đến chiêu :" Dạ , cái này tôi mua...$ ; ông, bà, anh, chị đã làm ơn mua dùm thì làm ơn mua dùm giá cao hơn tí xíu , để tôi còn có vốn mai bán hàng với ông, bà, anh, chị tiếp "

Về đén nhà, trời cũng xâm xẩm tối. Mẹ tôi cũng đã sửa xoạn xong bữa ăn chờ tôi về. Vẫn chưa thấy Huệ -tên con em tôi - Tôi hỏi... Sao không chờ cái Huệ về ăn luôn một lúc. Bố tôi trả lời... Nó bây giờ làm cho dì Mai (người dì có tiệm thuốc tây) chín giờ, chín rưỡi mới về. Nghĩ tới cảnh em tôi ăn cơm một mình, tôi trạnh lòng... Thôi, con vừa mới đi ăn với mấy thằng bạn, bụng còn no. Bố mẹ ăn cơm trước đi; lát nữa con ăn với cái Huệ cũng được

Gần mười giờ, tiếng xe đạp em tôi cũng về tới. Tôi dục nó đi tắm trong khi tôi hâm lại đồ ăn. Nghĩ đáng tội! Đây có lẽ là lần đầu tôi làm được một cái gì cho nó, còn từ trước tới giờ, tôi chỉ biết sai bảo, la hét nó thôi. Huệ tiểu thư ơi! Anh có lỗi với em lắm. Trước giờ anh cứ đinh ninh là khi anh ra trường, tối thiểu thì anh cũng dư sức lo phần quà vặt cho em đó! Đâu dè cô tiểu thư của anh lao động qua chỉ tiêu ông anh luôn!!

Hai anh em ngồi ăn nói chuyện vui vẻ. Tôi sực nhớ hỏi Huệ... Ủa , tiệm dì Mai vẫn đóng cửa lúc 8 giờ đó hả?... Nó trả lời... Vâng... Tôi thầm nghĩ, từ tiệm dì Mai đạp xe về nhà cũng khoảng 20 phút thôi. Tôi hỏi nhỏ... Sao bây giờ mới về đến nhà? Nó hơi khựng người... Em qua nhà mấy đứa bạn học bài

Vừa ăn, tôi vừa ngắm em tôi. Vẫn cái đẹp đó, cái hiền đó, nhưng sao không còn nét hồn nhiên như ngày xưa? Tôi biết em tôi. Nó hiền như nữ tu. Hồi xưa, Mẹ tôi hay đe nếu tôi cứ ăn hiếp nó hoài, Mẹ tôi gửi nó vô trường tu cho nó bớt khổ. Nay nó cũng lớn rồi. Hay là...?

Tôi nhích tay vô Huệ, rồi giơ một ngón tay lên miệng ra dấu...Suỵt ! Ai vậy? ...Nó trố mắt nhìn tôi.. Ai là ai??? Tôi tiếp, giong thấp hơn... Thằng đó nhà ở đâu?Đang học cái gì?... Huệ giơ tay cản miêng tôi... Giê Su Maria! Anh chỉ nói bậy... Tôi cười hì hì... Tôi nghi mấy cô lắm ! Mấy cô mà họp lại để học thế nào cũng có chuyện ! Huệ hình như giận tôi.. Em làm cho dì Mai thật mà! Bố mẹ còn biết nữa !

Mấy ngày hôm sau, vẫn trong tình trạng nửa thất nghiệp, nửa đang vacation , tôi ghé qua tiệm dì Mai. Dì cũng có một tiệm tạp hóa gần đó cho một người con đứng bán. Hồi tôi mới tập hút thuốc lá , dì là nguồn cung cấp cho tôi. lúc bán, lúc cho. Vẫn cái giọng oang oang hơn đàn ông... Ấy cái thằng Gà Tồ! Mày đi dậy học trên Pleiku làm sao? Tao nghe nói con gái trên đó đứa nào cũng có bùa yêu hết. Mày dính phải đứa nào chưa?... Tôi nói đùa theo... Dạ, chắc cháu bị bùa yêu của cô nào rồi. Người lúc nào cũng bải hoải. Nghe thiên hạ đồn muốn giải bùa yêu trên Cao Nguyên phải tới dì xin thuốc lá hút mới hết thôi!! ...Người dì tốt bụng nhất của tôi lấy trong bóp khoảng sáu , bấy điếu. Bà dì tôi cũng hút thuốc lá. Hồi trước thì Salem; chắc sau này cũng tùm lum tá loa. Bà nghiêm mặt nói... Hồi đó tao cho mày nguyên gói cũng chẳng bao giờ tiếc. Nhưng bây giờ cái gì cũng đắt đỏ hết. Mày ráng hút bớt đi , để dành sức khoẻ mai mốt lấy vợ cho tao còn uống rượu chứ ! Vừa lúc đó, có hai, ba người khách vào. Thấy dì bận bịu, tôi xin phép đi về và hỏi dì... Cái Huệ đâu rồi dì?... Dì trả lời... Nó giờ này đứng bán ở trước Bưu Điện đó. Mày tới đó thế nào cũng gặp

Rời tiệm dì Mai khoảng 15 phút, tôi mới lựng khựng. Khu này hồi trước tôi đi uống cà phê hoài. Có thấy tiệm thuốc tây nào đâu! Chắc dọc theo đường Nguyễn Du may ra. Đang rảo bước trên con đường 'hàng cây đan ngón ' đó , lúc sắp tới Bưu Điện thì cơn mưa bất chợt Saigon lại đổ xuống. Đứng tránh mưa dưới mái hiên nhỏ xíu, quần tôi bắt đầu ướt sủng, rồi lên tới áo. Chợt nhớ tới mấy điếu thuốc dì Mai mới cho nằm trong túi áo, tôi quyết định hy sinh tiền một ly cà phê để bảo toàn lực lượng này. Thế là tôi chạy ào vô một tiệm cà phê, không quên mượn một cái khăn lau áo cho khô để bớt lạnh. Mưa càng lúc càng nặng hột. Lúc ly cà phê ra, tôi hỏi bà chủ gần đây có tiệm thuốc tây nào không? Bả trả lời... phía bên chợ (Bến Thành) thì có... Tôi tự nhủ , mưa kiểu này chắc lúc nó tạnh trời cũng tối , chắc về nhà thôi chứ biết tìm Huệ ở đâu. Nghĩ vậy tôi mượn một tờ báo, chọn một bàn ở ngoài, ngồi xoay lưng lại lấy tí ánh sáng ngoài đường hắt vào đọc. Đúng là đọc để giết thời giờ vì không đọc cũng biết Đảng và Nhà Nước đang tiến bộ. tiến lên và tiến mãi...

.... "Anh mua dùm em mấy điếu thuốc lá hay kẹo keo su..."

Giọng ai nhỏ nhẹ bên tai mà tôi nghe như sét nổ trên đầu ! Tôi đứng phật dậy suýt làm đổ ly cà phê... Huệ, mày làm gì ở đây? ...Em tôi cũng ú ớ. Nó mặc áo mưa ngắn củn kỉn khúc đầu gối. Đầu cũng có mũ che nhưng mặt mày ướt nhẹp. vai đeo phía trước bụng một khay va li được che miếng nhựa trong đủ để thấy nó đang bán kẹo, thuốc lá, kính mát, và lẽ dĩ nhiên, cả thuốc tây

Nó khóc òa lên. Tiếng bà chủ tiệm... Này con kia, mày làm gì thế? Đi ngay không thì bảo...

Bỗng như một Phật Tử một phút trực giác được đạo. Tôi đã hiểu tất cả

(Còn tiếp)
Last edited by dustoflife on 01 Jul 2007, edited 1 time in total.
dustoflife
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $8,123
Posts: 120
Joined: 18 Sep 2006
 
 

Postby dustoflife » 26 Jun 2007

(tiếp)

Tôi trấn an bà chủ... Không sao đâu, Em tôi thôi. Chị cho thêm một ly cà phê; với lại mượn lại chị một khăn lau mặt nữa... Huệ cởi áo mưa đã ươt sủng; quần áo bên trong cũng không khô hơn mấy. Nhìn nó lau nước mưa, Tôi quyết định trong đầu. Ngày mai sẽ nộp đơn xin nghỉ, rồi tìm ngành nào buôn bán. Không thể nào để mẹ và em tôi nuôi tôi mãi được! Chắc phải mượn mẹ tôi hay dì Mai một số vốn. Mà cũng chẳng biết mượn trước là bao nhiêu cho vừa. Tôi bây giờ như đứa trẻ lần đầu đi học.

Tôi ôn tồn nói với Huệ...Mấy hôm nay, anh nghe em làm cho dì Mai; anh cứ tưởng em chỉ đứng bán trong tiệm dì Mai thôi chứ, đâu dè em phải... Huệ nhăn mặt... Ấy! Anh lại nghĩ bậy tội cho dì Mai rồi. Dì cho em mượn số vốn trước như thế này là tốt lắm rồi.. Rồi nó hạ giọng... Lới được 10 thì em được bẩy cơ đấy.Đôi khi dì vui chuyện gì, dì cho tới tám lận. Còn mấy người khác chỉ có năm, sáu thôi... Tôi tiếp... Thôi, em nghỉ bán hôm nay đi; chờ mưa xong, hai anh em mình về nhà. Giờ uông cà phê nói chuyện với anh cho vui... Nó nhoẻn miệng cười... Chao ôi! Lâu lắm rồi mới thấy anh dùng chữ anh em; còn trước giờ toàn mày tao với em không! Nhẹ lắm là tôi với cô ! À mà anh uống ly cà phê của em đi , chứ em uống cà phê không đươc. Có lần, lúc anh đi làm trên kia, em lén lấy tí ca phê của anh pha uống cho biết. Chúa ơi, em bỏ bao nhiêu muỗng đường vô mà nó vẫn như ly thuốc Bắc. Em nhờ Bố uống thử kẻo đổ đi thì tội , Bố uống một hớp rồi cười... Cái con này hay nhỉ! Biết chế ra món chè cà phê nữa. Ngày mai cô thử đứng đầu ngõ bán thử xem. Không chừng mấy đứa nhỏ nó mua hết đó !

Lòng tôi vui khi được hưởng ké nét hồn nhiên của em tôi hiện về, tôi đứng dậy lấy cớ là ra trả tiền trước, thật ra là kêu thêm một ly nước chanh cho Huệ. Khi ly nước chanh mang ra, nó chặc lưỡi... Anh hoang phí quá. Dể có đủ tiền trả mấy ly này, em phải bán it nhất là 10 gói thuốc lá, ba cái kính mát... Tôi chặn lời nó lại... Thôi, em đừng tính toán nữa, anh nhức đầu lắm. Cứ uống cho anh vui...Huệ mỉm cười... Chuyện lạ nhỉ! Dân trường toán ra như anh mà mới tính toán sơ sơ đã than nhức đầu

Tạnh mưa, hai anh em trở lại lấy xe đạp của Huệ rồi chở nhau về nhà dì Mai trước để Huệ lo sổ sách với dì. Trên đường về nhà, tôi bàn với Huệ trước khi tìm được cái gì buôn bán, chắc tôi đi dậy kèm vài chỗ tạm. Nó bấm bụng tôi la... Anh có điên không chứ? Thời buổi này ai có tiền mướn thầy dậy riêng? Dù ai có tiền mà làm chuyện đó chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này!...Rồi nó cười khúc khích... Em có mấy đứa bạn đó. Anh tới dậy kèm tụi nó đi , nhưng khỏi cần dậy Toán... Tôi cũng nói dỡn theo... Anh bây giờ nghèo lắm rồi. Dậy cho mấy cô anh lấy giá đặc biệt. Nếu không đủ trả tiền cho anh thì trả bằng thuốc lá, cà phê cũng được , nhưng xin đừng trả anh mấy thứ khác. Anh không muốn mang nợ thêm đâu!...

Bõng chợt Huệ kêu tôi đạp xe về hướng khác, nói nó phải tới nhà một người bạn. Tới nơi, khi nó bước vô nhà, tôi nói vọng thêm.. Lẹ lẹ nghe cô nương; còn về nhà sớm không thôi bố mẹ mong... Nó vấy tay nói... Lẹ lắm, chỉ chừng năm phút thôi... Vậy mà cũng cả khoảng nửa tiếng đòng hồ sau, nó mới ra, đi theo là một ông cụ khoảng 55 tuổi. Huệ giới thiệu qua loa rồi ông cụ bắt tay tôi nói... Hồi nẫy, Huệ có nói sơ qua về trường hợp của anh. Nhưng bây giờ khuya quá rồi không tiện cho bác cháu mình bàn bạc. Như thế này nhé , cháu rảnh sáng thứ Tư tuần tới, cháu tới đây mình nói chuyện thêm... Tôi vâng lời rồi xin phép đi về với Huệ.

Gần tới nhà, tôi hỏi Huệ... bác Tuấn (tên ông cụ đó) nói bàn công chuyện với anh. Là chuyện gì vậy?... Huệ trả lời... nhà Loan (tên bạn nó) hồi trước có cho mướn sách. Sau có lệnh đốt bỏ những tác phẩm phản động trước '75, ông cụ vẫn nhất định không đem nộp những sách đó mà ông dấu ở đâu đó. Bây giờ vì cần tiền, ông cụ muốn bán những cuốn đó để lấy tiền tạm qua ngày nhưng chưa biết làm cách nào... Tôi bật cười nói... vậy mà nẫy giờ tôi đinh ninh cô đang làm mai tôi với ai chứ.Làm tôi mừng hut. Đâu dè cô tính đường làm ăn cho tôi !

Đúng là thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu. Không biết trên thế giới này còn chỗ nào mà một người anh có bằng Đại Học như tôi mà lại phải nhờ vả chuyện việc làm tới đứa em chưa qua lớp 10

(còn tiếp)
Last edited by dustoflife on 15 Sep 2007, edited 2 times in total.
dustoflife
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $8,123
Posts: 120
Joined: 18 Sep 2006
 
 

Postby dustoflife » 26 Jun 2007

(tiếp)

Đúng hẹn, tôi tới nhà bác Tuấn. Phòng khách của bác quả thật rất dơn giản, ngăn nắp. Bác tiếp tôi và nói luôn... Hai bác cháu mình dân nhà giáo (chắc bác nghĩ tôi vẫn còn dậy học) bác thú thật, bác mê sách lắm, mê hơn vợ con nữa (bác gái đứng đó cũng mỉm cười gật đầu). Trước '75, ngoài THư Viện Quốc Gia, không mấy ai trong Saigon này có nhiều sách hơn bác đâu. Sau vì kinh tế hạn hẹp, bác phải cho mướn sách kiếm thêm tiền dù trong lòng không muốn lắm. Rồi bây giờ lênh cấm bỏ, bác cũng liều đem sách cất đi , cháu đừng thưa thốt với ai nhé...

Tôi trấn an bác... Cháu không biết Loan quen biết Huệ bao lâu rồi , nếu có gì bác cứ hỏi Loan về gia cảnh nhà cháu. Cháu không phải là đứa nhiều chuyện đâu

Bác tiếp... Thực ra, bác có đến khu nhà cháu tìm hiểu thêm về gia đình cháu cuối tuần vừa rồi. Bác cũng xin lỗi cháu về vấn đề đó. Cháu thông cảm, thời buổi tai mắt khắp nơi này...

Không hiểu sao, tôi đưa tay ra ; bác bắt tay tôi như hai người cam kết một điều không cần nói ra lời. Bác tiếp... Bây giờ bác an tâm rồi. Giờ mình vào thẳng giai đoạn. Bán được cho bác một cuốn sách, cháu lấy bao nhiêu?

Tới lúc này, tôi lại chưng hửng. Sao mình lẩm cẩm quá? Trên đường tới đây, chuyện quan trọng như vậy sao không tự hỏi trước? Rồi tôi tự so sánh. Cái Huệ bán hàng cho dì Mai được bẩy - ba. Nhưng đó là trong họ hàng cơ ! Còn giữa mình với bác... sáu-bốn? hay năm-năm? Số năm-năm thấy cũng được chứ ! Nghe có vẻ 'huề tiền '...

Tôi ngỏ ý... Nếu được xin bác năm-năm... Bác hỏi lại... Thế, năm-năm có ít lắm không?... Tôi thắc mắc, không biết ý bác nói ít là ít cho mình, hay it cho bác? Hay là bác Tuấn này cũng không phải dân buôn bán , cũng như mình thôi? Rồi tôi quyết định táo bạo... Như thế này nhé , bán được bao nhiêu cháu đưa hết cho bác , rồi bác cho cháu bao nhiêu cũng được...

Vô nghiệp này, tôi cũng bàn bạc với bạn bè, gia đình. Mẹ tôi lao đao với chợ búa nhiều nên cũng hiểu. Nhưng bố tôi vốn dân nhà giáo nên ông không vui lắm. Dù vậy, ông cũng đóng cho xe đạp tôi khung sau bằng kẽm cứng; thân xe có mấy nút sắn; ông đo và may một tấm nhựa dầy, quanh viền có mây nút sẵn. Trời mưa phủ tấm nhựa nay lên đống sách, gài nút lại , ông nói, chắc như bắp!

Riêng thằng Nuôi thì tôi không ngờ phản ứng của nó. Giữa tiệm cà phê mà nó chửi tôi xa xả... Tao không ngờ mày , có bằng đại học mà cũng hủ lậu, buôn bán linh tinh. Nước nhà còn nhiều khó khăn; mày đúng ra phải khắc phục, hy sinh thêm vài năm cho thế hệ con em. Cách Mạng không bao giờ bỏ quên những người như vậy đâu! Còn mày? Mày có lý tưởng không? Nếu có, nó ở đâu?

Để trả lời , tôi móc túi lấy tiền ra , rồi chỉ vào đó. Nó giận , quay lưng đi. Tôi cầm cái lý tưởng của tôi ra trả tiền bàn. Lòng nguyện thầm... Lạy Chúa, nếu Chúa còn thương cho tình bạn giữa tôi với nó , xin cho hai đứa ít gặp nhau hơn

(Còn tiếp)
Last edited by dustoflife on 01 Jul 2007, edited 1 time in total.
dustoflife
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $8,123
Posts: 120
Joined: 18 Sep 2006
 
 

Postby dustoflife » 27 Jun 2007

tiếp)

Dạo này, tôi ở nhà bác Tuấn lâu để học hàm thụ cấp tốc để định giá những cuốn sách của bác sẽ bán. Bác biết tôi dân Khoa Học, sách về kỹ thuật thì còn biết qua loa chứ cón sách văn thì như dân mù chữ. Đời đúng là vòng tròn ; hồi Trung học tôi lười môn Văn biết bao, bây giờ ngốn chữ đáo để, chắc không thua gì các sinh viên ban Văn Khoa lúc học bài thi cuối cùng. Bác Tuần cũng thêm sáng kiến, mỗi cuốn sách, bác sẽ ghi một con số bằng bút chì mặt sau . Coi như đó là số vốn bác đánh giá cho cuốn sách đó, và nếu tôi bán được, giá bán phải hơn con số đó. Nếu cấn, tôi chỉ cần lấy ngón tay bôi mạnh trên vết bút chì đó, nó sẽ mờ đi

Có đêm, trong lúc ở nhà bác Tuấn thì Loan với Huệ về. Loan nói với bác Tuấn... Ba ơi, con không ngờ cái thùng đồ nghề của con Huệ nó nặng thế! Con đứng chơi với nó cho vui, rồi thử đeo mới nửa tiếng đồng hồ đã muốn gẫy vai. Sao nó mang được cả buổi mà vẫn cười nói được?... Bác gái Tuấn nói vô... Rồi cũng quen đi. Mấy con nhỏ gánh nước cũng vậy thôi... Một nỗi buồn man mác trong lòng tôi. Sao mình vô ý thế , chẳng biết lo cho em gì cả. Một phần tôi cảm phục , sức mạnh bền bỉ của các phái yếu Việt Nam

Rồi tôi cũng ra mắt quầy hàng của tôi; cũng không xa chỗ Huệ đứng bán là bao nhiêu. Tôi chọn chỗ đó để hai anh em có gì qua lại nói chuyện cho đỡ buồn; thứ hai, chỗ này cây cối nhiều, mát mẻ; thứ ba , chỗ này hồi xưa bạn bè tôi thường qua lại, đi uông cà phê. Giờ thằng nào đi qua mà không ghé lại mua dùm một cuốn, ông chửi cho phù mỏ !

Ngày khai trương, tôi bán được đúng bẩy cuôn sách. Khách hàng đầu tiên toàn mấy thằng quen. Tụi nó mua lấy hên.Tôi không vui mấy vì hy vọng sẽ bán được tối thiểu chín cuốn. Số chín mới là số hên mà ! (Sau này qua Mỹ tôi mới biết tiếng Mỹ có chữ 'Lucky 7' Giờ nghĩ lại, tôi thấy ông Trời đã phù hộ cho tôi , hên nhiều, xui it cho thời gian đó

Cũng trong tối đầu tiên đó , lúc Huệ tới và tôi sửa soạn đóng quầy đi về, trong lúc tôi lui khui bỏ sách vở còn lại vô thùng xe, thì Huệ lặng lẽ đi mượn một chổi con và miếng giẻ quét dọn lau chùi chỗ sân tôi đứng bán. Tôi tính hỏi tại sao phải làm chuyện đó, thì nó đã chỉ tay vô cái nhà sau sân trả lời... Anh đứng bán ở đây cũng như anh mướn chỗ của họ. Nếu anh không trả cho họ một số tiền, anh cũng phải giữ sạch sẽ mặt tiền cho họ vui...Tôi mừng thầm , chắc kiếp trước mình tu khéo, kiếp này mới được một con em biết lo xa, chiều chuộng ông anh vô tích sự như tôi

Hai anh em tới nhà bác Tuấn để tôi giao tiền. Cầm số tiền, bác so sánh sổ sách gì đó, rồi kêu tôi lại ngồi đối diện. Bác lấy ra một số tiền để một bên.... Cái này là số vốn của bác. Còn phần này là tiền lời bác cháu mình cưa đôi. Nhưng đây là hôm đầu tiên , cháu lấy hết đi cho bác vui... Từ chối mãi cũng không được , bác còn đe , nếu tôi không lấy hết , tình bang giao bác cháu sẽ chấm dứt từ đây. Tôi chỉ còn cách năn nỉ , xin để lại một số tiền nhỏ cho Loan ăn quà với Huệ

Trên đường về nhà , biết tính Huệ thích ăn chè Hiển Khánh , tôi kêu nó hai đứa ngừng xe lại vô ăn. Nó cứ trắt lưỡi... Anh biết giờ này , một ly chè là bao nhiêu không?... Tôi không trả lời , lòng tự nhủ... Huệ ơi, đời cho em biết bao đắng cay rồi , từ đây anh sẽ lo phần ngọt ngào cho em

(còn tiếp)
Last edited by dustoflife on 01 Jul 2007, edited 1 time in total.
dustoflife
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $8,123
Posts: 120
Joined: 18 Sep 2006
 
 

Postby dustoflife » 27 Jun 2007

Hôm sau, tôi tới nhà bác Tuấn lấy thêm sách. Bác đã để sẵn sách ra ngoài rồi. Lúc giúp tôi mang sách ra xe đạp của tôi , bac có nói nhỏ... Hàng xóm tôi có hỏi cháu là ai , cháu cứ nói cháu là anh họ xa của Loan, tới đây dậy thêm cho nó... Thêm một lần nữa , như các bạn thấy, chi tiết quan trọng như vậy mà tôi cũng chưa tự hỏi mình trước. Đúng là dân được trường Chữ, mà ngu trường Đời

Trên đường tới 'quầy hàng ' tôi nhớ lại lời Huệ nhắc hôm qua , tôi ghé lại nhà một người bạn có bố dân thợ Mộc , mượn mấy đồ lặt vặt. Rồi tới nơi, lúc chưa có khách, tôi cạo rửa góc tường đóng rêu xanh , tôi nghe ai hỏi

-Anh kia, anh đang làm gì đó?

Quay lưng lại, tôi thấy một ông áo com-lê (áo vest) ; không biết là ai, nhưng thấy người lớn tuổi, tôi vui vẻ trả lới cho lịch sự... Dạ cháu thấy cuối tường này rong rêu nhiều quá, chảu rửa đi cho sạch.. Rồi tôi quay lại làm việc tiếp, miệng không quên hỏi.. À, bác biết ai là chủ nhà này không? Sao cái tường màu vàng nhạt mà mấy chấn song ở trên lại màu xanh da trời đậm vậy? Ngó không tiệp chút nào !... Mãi không nghe câu trả lời, tôi quay lại thì thấy ông ta đi đâu mất rồi

Xong việc đó đã chín giờ sáng rồi, vẫn chưa có khách nào. Nhìn kiểm kê lại đống sách , tôi thấy bác Tuấn vẫn còn cẩn thận lắm , đưa cho tôi toàn những sách vô bổ vô hại ; mấy chuyện hơi hơi phản động như chuyện kiếm hiệp Kim Dung vẫn chưa thấy bác đưa. Tới trưa, Huệ ghé qua, khoe là có quen được bà bán bánh mì , mua được hai khúc được bà thêm nước xí mại.

Trong lúc hai anh em đang ngồi gặm bánh mì thì có người khach đầu tiên tới hỏi mua cuốn Phóng Sự miền Cà Mâu của Nguyễn hiến Lê; nhớ lại lời bác Tuấn dặn , tôi nói bây giờ tôi không có sẵn ở đây, chừng hai, ba ngày nữa sẽ có. Nếu cần, ngày mai cũng được. Huệ bỗng nhiên xen vào ... Chú chọn cuốn đó giá trị đó. Trong mấy phóng sự của Nguyễn hiến Lê thì cuốn Cà Mâu đó hay nhất đó... Sau khi người khách đó giao hẹn về cuốn đó và mua một cuốn tự điển rồi đi; tôi trợn mắt hỏi Huệ... Cô đọc cuốn đó hồi nào vậy?... Nó cười.... Em đâu đọc cuốn đó bao giờ đâu! Mà em cũng chẳng biết ông Nguyễn hiến Lê là ai nữa. Mà em phải nói như vậy để họ còn háo hức trở lại nữa chứ !

Vừa thương vừa tội cho em tôi. Không biết giữa tôi với nó, ai già hơn ai?

(còn tiếp)
Last edited by dustoflife on 28 Aug 2007, edited 2 times in total.
dustoflife
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $8,123
Posts: 120
Joined: 18 Sep 2006
 
 

Postby dustoflife » 27 Jun 2007

tiếp)

Như các bạn đã đoán được phần nào. Người vô ý, vô tứ như tôi thế nào chẳng có ngày mang họa. Vô nghề không được bao lâu , tôi cũng bị lãnh 'chưởng ' của đời mấy lần. Tôi chọn chỗ này vì ít cạnh tranh, nhưng bù lại, không có những mắt bạn hàng khác canh me cho mình. Có lần, vì mải mê nói chuyện bên quán nước gần đó, bỗng nghe thiên hạ la... Ấy chêt! Tụi nó kìa... Quay lại thì ba , bốn công an đã tich thu sạch sẽ những món hàng của tôi. Những hôm bị 'cướp của ' lộ liễu như vậy, tôi lủi thủi về trình với bác Tuấn thì được bác an ủi ngược lại ... Thôi đừng lo , coi như của đi thay người thôi. Đúng ra, mấy cuốn đó bác đâu được quyền giữ cho tới giờ này!... Rồi bác suýt soa... Hy vọng tụi nó không đem đốt hết, mà mang về cho con cháu đọc, may ra nó lại vào tay những người chủ tốt

Thú thật, hồi còn đi học Khoa Học, tôi hơi khi dễ các ban khác, cho rằng chỉ có ban Khoa Học mới học thật tình thôi , còn mấy ban khác chỉ học nói thôi. Nói sao cho nhiều, cho hay thì ra trường, còn đúng sai tính sau. Giờ chung đụng với đời, tôi mới thấy đời mới là phương trình gay go nhất ; nói theo giọng toán , đòi là một đa phương trình bất bằng ẩn số , mà trong đó có những ẩn số rất đẹp , như bác Tuấn chẳng hạn !

Một hôm, đang bán mấy cuốn sách nhi đồng cho mấy đứa nhỏ, bỗng có một xe hơi dừng lại; trên xe xuống là một ông mặc áo com-lê (là ông mà tôi đã nói chuyện trên kia, chắc các bạn còn nhớ) Ông ta lấy chìa khóa ra mở cổng , lúc đó tôi mới biết ông ta là chủ nhà. Bỗng nghĩ sao, ông ta đi ra quầy sách của tôi.

Tôi chào đón trước... Chào bác, bác vẫn mạnh khoẻ chứ ạ? Ông ta gật đầu, suy nghĩ gì đó rồi nói... Hôm đầu tiên anh tới đây, tôi giận lắm, tính kêu công an hốt anh đi. Hôm sau ra, lại thấy anh tỉ mỉ lau chùi sân tường, với lại thấy anh cũng có vẻ lương thiện, tôi bỏ qua... Dạ, cám ơn bác, cháu cũng ráng làm sao cho sân bác sạch sẽ, yên tịnh.. Ông hỏi thăm tiếp... Anh bán hàng này lâu chưa?... Dạ, đây là quầy hàng đầu tiên của cháu... À, thì ra thế! Tay nghề mới hả? Vậy buôn bán lặt vặt như thế này đủ sống qua ngày không?... Tôi thành thật trả lời.. Dạ, có hôm không đủ hút một điếu thuốc lá; có hôm cũng được no cái bụng

Ông vẵn tiếp tục quan sát quầy hàng của tôi... Chà , nhiều sách văn chương gớm ! Anh từ ngành Văn ra hả?... Dạ không, cháu từ bên Toán ra... Mắt ông ta bỗng sáng lên.. Anh học đại học Toán?.. Dạ... Vậy thì tốt lắm; thằng con lớn của tôi.... Thấy tôi bỡ ngõ, ông giải thích...Tôi từ ngoài được ủy vô đây, còn mẹ con nó đang sắp xếp để vô đây sau. Thằng con lớn của tôi nó một hai năm nữa chắc cũng xong Trung Học; anh có sách Khoa Học nào tốt bán cho tôi , để tôi gửi làm quà cho nó...

Tôi hứa sẽ giúp được chuyện này . Sách toán lý hóa thì dễ rồi, ngay trong nhà tôi vẫn còn giữ mấy cuốn hồi trước tôi học. Về nhà tôi lấy ra những sách căn bản dành lại cho Huệ mai sau; còn lại tôi quyết định tặng hết cho ông chủ nhà , coi như là tiền mướn mặt tiền cho quầy hàng vậy. Chỉ có một cuốn sách tôi phân vân nên giữ hay không, là cuốn Hình Học Không Gian của Nguyễn xuân Vinh. Nghĩ đi nghĩ lại, cho nó đi luôn cho rồi.

Thời buổi này, càng ít quá khứ càng tốt

(Còn tiếp)
Last edited by dustoflife on 01 Jul 2007, edited 1 time in total.
dustoflife
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $8,123
Posts: 120
Joined: 18 Sep 2006
 
 

Postby dustoflife » 27 Jun 2007

(tiếp)

Thấm thoát vậy mà một mùa hè cũng gần xong. Vẫn chưa thấy cái Huệ nói gì về niên khóa tới của nó. Mà cũng chẳng biết nó còn muốn đi học không ! Thí dụ nó không muốn học nữa, và hỏi ngược lại học để làm gì chắc mình cũng ngọng luôn

Hôm nay mua được mấy cuốn Tuổi Hoa cũ, cái này hồi trước cái Huệ rõ là thích. Dự định để nó đọc hết rồi, rồi mới bán sau. Trưa nó tới, tôi đưa cho nó mấy cuốn đó đọc, rồi tôi qua quán nước gần đó mua nước cho hai anh em. Lòng thầm nghĩ , không biết nó - một đứa con gái phải vật vã với đời quá sớm - có còn thích giọng văn trong sáng, vô tư của loại truyện đó không. Vậy mà, lúc mang nước trở về, đã nghe tiếng cười khúc khích của nó. Nó có tật đó, thích cái gì là cứ khúc khích như chuột đêm (chữ mẹ tôi) Tôi yên lặng, thưởng thức một góc thanh bình hiếm hoi của cuộc đời do em tôi vẽ ra qua tiếng cười đó

Và tôi quyết định , khóa tới sẽ lo cho em đi học. Nếu nó có hỏi học để làm chi ; tôi sẽ trả lời học để kéo dài tuổi của hoa, của bướm , tuổi còn biết nắng lung linh, chim réo rót

Mắt vẫn đọc, Huệ bỗng nói với tôi... Sáng nay em có gặp anh Nuôi , ảnh đi lãnh đồ gì trong Bưu Điện đó... Tôi chỉ ừ hử , không muốn em biết chuyện tôi cãi nhau với Nuôi , chỉ nói... Khi nào gặp nó, nói nó ghé qua đây chơi với anh... tới phiên Huệ ngạc nhiên... Ủa, anh ấy chưa ghé đây bao giờ hả? Chỗ anh ấy làm gần đây lắm mà. Đi bộ chỉ quẹt qua trăm bước thôi ...

Một buổi chiều, ông chủ nhà áo com-lê về sớm hơn mọi ngày. Ông ghé qua tôi nói chuyện... Anh còn nhớ cuốn toán Nguyễn xuân Vinh anh cho tôi không?... Dạ , cháu nhớ ; không biết sau này chương trình giáo dục làm sao, chứ hồi cháu luyện thi Tú Tài thì cuốn này tốt lắm , thưa bác... Ông ta trầm ngâm hỏi tiếp tôi... Thế anh biết Nguyễn xuân Vinh là ai không?... Dạ, cháu biết, ông ấy còn viết môt, hai cuốn truyện gì đó , lấy bút hiệu là Toàn Phong thì phải... Ông ta vãn im lặng , hình như chưa hài lòng về câu trả lời của tôi; và tôi cảm thấy hơi ớn lạnh trong xương sống. Cầm cây bút để viết vài cuốn truyện không phải là vấn đề đơn sơ trong chế độ mới này.

Ôi, Chết tôi rồi! ông Vinh còn là tướng, tá gì hồi đó nữa! Lỗi tại tôi lần nữa! Trước khi đưa cuốn đó cho ông chủ nhà , tôi không chịu đọc lại những lời nói đầu thường có trong những cuốn sách , dù là sách giáo khoa! Lạy trời, cầu sao cho những dòng chứ đó không có liên quan tới chính chị, chính em gì cả !!

Rồi nhìn thẳng vào mặt ông chủ nhà, tôi làm ra vẻ đăm chiêu (mà tôi đang suy nghĩ kịch liệt thật) Tôi không muốn dùng mấy chữ thường nghe trong radio ... ông Vinh 'trốn' qua Mỹ? không được ! chạy? nghe cũng chưa êm! Rồi tôi quyết định

- Hình như ống Vinh sống ở Pháp hay Mỹ lâu lắm rôi bác

Ông chủ nhà vỗ vai tôi và nói:

- Không sao đâu! Người ta đã thông qua và tôi cũng đọc qua một lần. Cuốn đó chỉ viết về Toán thôi. Tôi chỉ thắc mắc, sách này ông Vinh xuất bản rất ít , sao anh có được?

Tôi bình tĩnh trả lời

-Dạ , thưa bác, cái này thì cháu biết. Trông mấy trăm ông thầy Toán trong đây, chắc chỉ có một, hai ông là có tiền xuất bản sách riêng cho mình thôi. Còn lại thì các nhà xuất bản sách mua lại bản quyền họ, rồi xuất bản theo nhu cầu. Ít thì in it , nhiều thì in nhiều

Ông ta gật đầu ra vẻ chấp nhận câu trả lời của tôi, rồi vô trong nhà. Tôi ở ngoài vừa giận, vừa sợ. Sợ ở chỗ mình vừa thoát ra một cửa ải , lại cảm thấy những cửa ải khác đang rập rình mình. Giận ở chỗ cuốn này tôi cho ông ta chứ đâu có bán buôn nào đâu. Sao ông ta không cho thẳng đứa con lớn của ông học, mà còn đưa cho 'người ta' thông qua, thông lại? 'Người ta' là ai?

Rồi tôi tự biện bạch cho ổng. Ông này chắc vai vế cũng lớn lắm , nhưng vẫn có người khác lớn hơn , cái 'người ta' lớn hơn , đang đè lên ổng. Ổng còn phải khéo léo, xoay trở với bộ máy đó ; chắc còn hơn tôi xoay trở với mấy khách hàng của tôi luôn

Và tôi tự mỉm cười , hài lòng với câu trả lời cuối cùng ở trên... ông Vinh sống ở đâu đó... Sống như vậy mới là sống chứ!

(còn tiếp)
Last edited by dustoflife on 01 Jul 2007, edited 1 time in total.
dustoflife
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $8,123
Posts: 120
Joined: 18 Sep 2006
 
 

Postby dustoflife » 27 Jun 2007

(tiếp)

Huệ đã đi học trở lại. Tôi dậy sớm đã quen, sáng sáng tôi dúi cho nó ti tiền quà ăn trưa. Mẹ tôi nói đứa nào mà đã làm ra tiền được rồi khó lòng ngồi yên lắm. Tôi hứa với Huệ là bạn tôi sẽ mở một tiệm nước gần nhà, nó sẽ đứng giúp việ trong đó một ngày vài tiếng , tiền sẽ it hơn, nhưng đỡ phải dãi dầu mưa nắng

Một buổi sáng khi đang dọn dẹp quầy hàng, tôi thấy Nuôi bên kia đường. Nó vấy tay chào tôi. Tôi cũng chào lại, nhưng trong lòng không muốn nó băng qua đường. Nó vô quán nước gần đó rồi mua hai ly cà phê mang qua tôi

Nó ngỏ lời trước:

-Buôn bán làm sao, Gà Tồ?

-Cũng được lắm - Tôi trả lời - Còn mày sao? Bồ bịch , vợ con có chưa?

Không trả lời, tay nó vẫn rảo trên những cuốn sách. Nó nói:

- Mày hồi xưa ghét đọc tiểu thuyết lắm. Bây giờ thì sao? Có đọc sơ qua mấy cuốn này chưa?

Tôi cười:

- Phải đọc chứ ! Đọc để mà còn biết đường sạo sơ sơ với khách hàng chứ! À mày vô trong đây đứng cho bơt nắng

Đã có khách sơ sơ, trong lúc tôi đang bận thối tiền cho khách và ghi chép những cuốn họ cần. Nuôi đã lẳng lặng lấy giấy báo gói lại những cuốn sách cho khách. Tôi coi như là nó đã chấp nhận việc buôn bán linh tinh của tôi

Nó mời tôi một điếu thuốc , rồi nói :

-Tao đến đây nói cho mày biết... má tao chết rồi

Tôi bàng hoàng.

-Sao vậy? Tao gặp bả hai ba tháng trước, thấy bả còn khoẻ lắm mà?

-Bả bị xe đụng

Xe cộ Saigon lúc đó còn nhiều lắm. Nhưng toàn xe đạp với xe gắn máy không. Tôi gặng hỏi tiếp:

-Xe nào đụng vậy?

Nó không trả lời , một thêm điếu thuốc khác. Bây giờ nó hút liêm miên; vừa hết điếu này đã sang điếu khác

-Rồi chừng nào chôn bả? Tôi hỏi

-Xong rồi

-Mày tệ quá! Chuyện này mày phải nói cho tao biết chứ!

Hồi còn học Trung Học, tụi tôi bốn , năm đứa thich tới nhà thằng Nuôi học ban đêm. Nhà nó nghèo, nhỏ và hẹp, nhưng được chiều cao, có sân thượng nho nhỏ. Học song, lên đó ngủ cho mát.Mẹ của nó bán hàng hai món độc chiêu: Món cháo đậu đỏ nước cốt dừa ăn với dưa mắm , và món xôi gà, lạp xưởng, mỡ hành. Tụi tôi riết rồi quen miệng; không nói mẹ thằng Nuôi, mà nói mẹ nuôi vì bả nuôi tụi tôi thật sự. Đứa nào tới học đêm đều được bả cho một bát cháo. Bả nói... Đêm không gì tốt hơn bằng ăn cháo, nó ấm bung. Và bả bao giờ cũng đợi chúng tôi ăn xong, chính tay bả rửa chén bát, bà mới đi ngủ được. Còn sáng ra, trước khi đi bán , mỗi đứa còn được một bó xôi. Cũng lời bả , sáng không gì tốt hơn ăn xôi , được chắc bụng

Giờ tôi lại tội cho thằng Nuôi. Tôi cón có bố mẹ với đứa em. Nó chỉ có một mẹ ; bây giờ nó phải solo hết chặng đường còn lại. Đang suy nghĩ miên man như vậy , tôi vẫn nghe giọng thằng Nuôi nói

-Mày biết... Tụi mình hồi trước nhiều và vui cỡ gì!. Rồi '72... thằng chết, thằng đi lính. Sau '75 còn tệ hơn... thằng vượt biên, thằng cải tạo , thằng kinh tế mới. Riết rồi má tao chỉ còn nhớ tới mình mày thôi. Mấy người tao quen sau này, bả không hợp với ai hết... Nuôi bỗng cười hóm hỉnh với tôi...Toàn dân Băc Kỳ rốn như mày không! Bả chịu gì nổi!!

Nuôi nói tiếp... Nhiều khi tao đi tiệc tùng gì, mang đồ ăn ngon lành về cho bả, mà bả vẫn ăn trệu trạo. Bả nói... 'phải chi có thằng Gà Tồ ở đây, nhìn nó ăn mạnh miệng , tao mới vui mắt mới ăn được thôi! Tội nghiệp bả, bả vẫn nghĩ mày đi dậy trên Pleiku

Thoáng thấy hai ba công an gần đó, tôi ra hiệu cho Nuôi. Tôi thì không sao , chỉ sợ liên quan tới nó... tội liên hệ với dân hủ lậu như tôi. Nuôi phác tay, ra vẻ không cần biết , rồi tiếp:

-Mày biết không, Gà Tồ? Bả thương mày lắm. Khi biết mày sắp đi dậy, bả vui lắm, cứ khoe với mấy bạn hàng của bả :"Tôi coi dzậy đó mà cũng có đứa con làm thầy giáo đó nghen!' Rồi bả bắt tao tìm cho mày chỗ nào trong Saigon cho mày... Rồi nó phân trần

-Nhưng mà tao có là gì đâu? Lúc này, cả nước ai cũng muốn vô trong Saigon mà ! Tụi nó nói... Tàn dư Mỹ Ngụy như mày phải cho đi Lạng Sơn hay Cà Mâu mới đúng, chứ quanh quẩn mãi trong Saigon sao biết Cách Mạng là gì ! Khó khăn lắm tao mới tìm được một chỗ dậy trên Pleiku cho mày

Giọng nó nghẹn ngào:

-Tao nói mấy lời này ra không phải là để kể công với mày , mà là để cho má tao, bả ở dưới kia, bả hiểu

Tôi bóp nhẹ vào vai nó. Mấy chuyện cũ dồn dập trở về trong đầu óc tôi... Thì ra! Chuyện tôi được dậy trên Pleiku không phải là do hên xui như tôi nghĩ , và tôi cũng hiểu tại sao Nuôi nó lại giận dữ ra mặt khi tôi nói với nó tôi bỏ nghề dậy. Tôi ngỏ lời xin lỗi thì nó nói:

-Không! Đâu phải lỗi của mày đâu mà xin với xỏ ! Lỗi của.... Nuôi nói tới đây ngập ngừng

Tôi tiếp lời nó..

-Lỗi của cái gì đó mà tao với mày đều không biết. Đúng không?

Nó gật đầu, tủm tỉm nói:

-Cha! Mày dạo này cũng biết chính trị sơ sơ sơ hén!

-Không biết sao được khi nó cứ trần truồng trước mặt?

Hai thằng vừa bán hàng vừa nói chuyện như vậy, trời cũng xâm xẩm tối. Tôi cũng sửa soạn thu dọn. Nuôi cũng chuẩn bị về cơ quan lo một hai giấy tờ gì đó. Nó nói :

-Khu này càng ngày càng đông người qua lại

-Tao cũng thấy vậy. Nhờ đó mà tao sống cũng không chật vật lắm

-Tao sợ như vậy không đúng đâu , Gà Tồ!

Tôi vân chưa quan tâm tới câu đó của nó. Chỉ tay vào đống sách, tôi nói :

-Đụng chạm với sách vở ở đây. Tao học được một điều trước tao không hề biết. Là ở đời không nên ghen tị. Tị hiềm để lâu trong bụng dễ sinh bệnh lắm ! Người ta hay dùng chữ gì đó nhỉ? Rằng quân tử là người biết lo trước thiên hạ; vui sau thiên hạ. Tao thấy câu đó vẫn không đúng lắm. Tao nghĩ làm người phải biêt lấy cái vui của thiên hạ làm cái vui của mình. Như tao với mày , hai người đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau. Nhưng tao ngẫm nghĩ, bao nhiêu nhân vật trong lịch sử, thành công có, thất bại có. Tao nghĩ những người mãn nguyện nhất trong đời là những người sống chết cho lý tưởng của mình. Và tao cũng vui chung với mày, là người đã đạt được lý tưởng của mày; dù rằng đó vẫn chưa phải là lý tưởng của tao.

Nuôi bắt tay tôi, rồi ôm vai tôi rất chặt. Và tôi nghe, mà nghe rất rõ, một tiếng nấc nghẹn của nó. Nó nói :"Gà Tồ ơi! Đau đớn nhất là những người khi đạt được lý tưởng của họ, lại thấy rằng lý tưởng đó ngược lại với những gì mình mong muốn "

Nó nói câu đó rất nhỏ, nhưng tôi nghe như sét đánh bên tai; không khác gì khi nghe em tôi mời tôi mua thuốc lá trong quán nước hôm nào

------------------------------------------------------------

Thay lời kết

Chuyện của tôi chỉ có vậy, quanh quẩn cũng chỉ là một mùa hè thôi. Nhân vật cũng chỉ có ba, bốn người:

Em tôi - Đối với đời, tôi nghĩ nó như một kịch sỹ đại tài; lúc chơi với bạn bè ô mai của nó thì vô tư lự; mà bon chen với đời thì ranh ma đáo để . Còn đối với tôi, nó như là liều thuốc hy vọng . Sau này, mỗi lần âu lo chuyện gì , tôi cứ nghĩ về nó , là tôi thấy đời đáng yêu vô cùng!

Bác Tuấn - bác chết sau đó chừng 10 năm sau cơn bệnh gan ngặt nghèo. bác cũng lạ; khi nhà nước cấm sách vở thì bác đòi giữ; lúc nhà nước thả lỏng thì bác lại buông trôi Ai xin sách nào bác cũng cho. bác nói sách vở cũng như con người vậy, phải để cho nó tự do bay nhảy

Ông chủ nhà áo com-lê - cho tới giờ này tôi vẫn không biết tên ổng là gì nữa . Tôi ân hận là chưa có dịp cám ơn ổng đã cho tôi mượn mảnh sân để tôi kiếm sống một thời gian . Vợ con ông vào trong Saigon sau đó khoảng hai năm. Và đúng như những gì thàng Nuôi đã cảnh cáo tôi , chính vợ ông đã mời tôi dọn quầy sách tôi đi chỗ khác. Cũng đúng thôi , mảnh sân đó bây giờ là tiền là bạc. Nếu chỉ để đó mà bán sách vở cũ rách thì phí của trời!

Nuôi - Chẳng còn ai quen , nó bỏ lại Saigon tất cá. Nó về lại quê quán Sóc Trăng. Tôi tìm mãi mới có được số điện thoại của nó. Liên lạc thì nó giờ vợ con đầm đề rồi. Mà nghe qua điện thoại mấy đứa nhỏ cũng văn nghệ gớm; đàn trống xì xèo. Vậy tôi tự cho phép mình vui với lý tưởng mới của nó: Một gia đình hạnh phúc . Lý tưởng này - dù đang sống dưới bất cứ chế độ nào - cũng rất đơn giản , nhưng không phải ai cũng đạt được

----------------------------------------------------

Vài hàng chắp nhặt giông dài
Mua vui cũng được một vài trống canh
Last edited by dustoflife on 15 Sep 2007, edited 1 time in total.
dustoflife
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $8,123
Posts: 120
Joined: 18 Sep 2006
 
 

Postby saboche » 13 Aug 2007

Viết hay lắm đó dustoflife.

Cám ơn dustoflife đã chia xẻ một khoảng đời vui buồn của bạn qua những lời văn mộc mạc nhưng đầy chân thành và cảm xúc.

:)
saboche
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $5,229
Posts: 248
Joined: 24 Oct 2006
 
 

Postby Ngươi vien xu » 17 Sep 2007

:wel: và cảm ơn Dustoflife đến với Phòng Tuỳ Bút - bài của bạn gợi cho NVX rất nhiều kỷ niệm của 1 thời áo trắng ( lúc còn ngây thơ vô..số tội bebe :):) ) NVX cũng học xong tú tài rồi học lung tung trong đó có trường ĐH Khoa học ( nhưng tại quá kém về môn hóa học nên đành bỏ..) rồi cũng vì thời cuộc, à, không vì đại cuộc thay đổi nên cuộc đời của đa số những người dân miền Nam thay đổi theo chiều hướng đi xuống sau năm 1975...Bài viết của bạn NVX cảm thụ được rất nhiều điều nhưng có điều NVX tâm đắc nhất câu cuối cùng của bài viết-
Vâng , hạnh phúc lớn nhất là hạnh phúc gia đình

(oh ! bài này được post đúng vào ngày NVX có mặt tại VN và sau đó vì bị accident nên thời gian kéo dài và hôm nay mới đọc bài của Dustoflile...)
......
Em cứ đến cứ đi và cứ khóc
Ta đã đi rồi ta lại sẽ về

User avatar
Ngươi vien xu
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $59,160
Posts: 1548
Joined: 28 Feb 2006
Location: USA
 
 


Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 16 guests