Ngày đó đã đến, ngày mà tôi không hề mong đợi trong cuộc đời mình. Tôi ước gì nó đừng đến với tôi để lại ra đi như những lần trước... Nó là Tình cảm trớ trêu mà dường như số phận luôn dành cho tôi , cho tôi những ngày vui, những đêm cười và những tháng ngày buồn hận khôn nguôi...
Em đã đến trong đời tôi thật nhẹ nhàng để khi nhận ra Tình cảm mình hướng về em thì đã đến lúc cảm thấy không muốn thiếu Em trong đời mình. Để rồi là những ngày giận hờn, ghen tuông, khắc khoải vì Tình cảm em dành cho một người khác nữa mà tôi đã điên cuồng chìu chuộng em, đem em đến với người đó trong nỗi đau của chính mình. Tôi là kẻ điên nhất trên thế gian này mới làm cái điều ngu xuẩn đó , phải không em?
Rồi con người đó thay lòng, em đau khổ vì chính tôi là người đem cái tin ấy đến cho em, tôi nói không phải vì ghen mà là muốn em tỉnh táo, đừng điên cuồng lao vào một mớ Tình cảm chằng chịt như nhện giăng ấy nữa. Và việc gì đến đã đến, tôi mất em một cách lặng lẽ không kèn trống như những ngày đầu biết nhau tôi đã phớt lờ em. Còn bây giờ , tôi muốn đứng lên bằng sự cứng cỏi còn sót lại trong tim mình, thì ở đó, em cũng ôm một nỗi đau. Biết làm gì cho em bây giờ hả Em? Đành nhẫn nhịn, mong thời gian qua mau để tôi có thể quên em như "quên một giấc mơ trong đời"... Tình ơi !