Công Việc Quan Trọng

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Công Việc Quan Trọng

Postby Thanh Tran » 08 Oct 2006

Những hành khách cuối cùng bước lên máy bay đi chuyến Seattle-Dallas là một phụ nữ và ba đứa trẻ.
"Lạy trời cho họ đừng ngồi cạnh mình" - tôi nghĩ - "Còn biết bao nhiêu việc quan trọng phải làm đây này".
Tuy nhiên, chỉ một lát sau, một bé gái 11 tuổi và một bé trai chín tuổi đã trèo vào ngồi cạnh tôi, còn người phụ nữ và cậu nhóc bốn tuổi thì ngồi ở hàng ghế sau.
Gần như ngay lập tức, hai đứa lớn bắt đầu chí chóe với nhau trong khi cậu em út cứ liên tục thúc vào ghế của tôi. Chốc chốc nó lại hỏi chị:
- Mình bay tới chỗ nào rồi?
Cô bé nạt:
- Im nào!
Thế rồi bọn trẻ lại tiếp tục chí chóe. Tụi nhỏ chẳng có khái niệm gì về những việc quan trọng hết - tôi thầm nghĩ một cách cáu kỉnh và ngồi yên. Trong tâm trí tôi bỗng văng vẳng một giọng nói trong trẻo: Hãy yêu mến chúng. Nhưng đám trẻ này quậy phá quá, và tôi còn công việc quan trọng để làm, đâu có rảnh để chơi với chúng, tôi tự tranh cãi.
Giọng nói bên trong tôi lại cất lên: "Hãy yêu quý chúng như yêu quý các con của ngươi."
Thế là, khi lại nghe câu hỏi:
- Chúng ta bay tới đâu rồi?
Tôi quay lại và mặc kệ công việc quan trọng của mình, lật bản đồ lộ trình trong tạp chí trên máy bay ra. Tôi giảng giải lộ trình bay, phân chia thành từng chặng khoảng 15 phút một, và ước lượng thời gian chúng tôi sẽ đáp xuống tại Dallas. Bọn trẻ nhanh chóng kể cho tôi nghe rằng chúng đã đến Seattle để thăm bố đang nằm bệnh viện. Chúng hỏi tôi về ngành hàng không, hàng hải, khoa học và quan điểm của người đã trưởng thành về cuộc đời.
Nói chuyện như thế, thời gian trôi rất nhanh và cái công việc "quan trọng" của tôi đã bị xếp xó. Khi chúng tôi chuẩn bị hạ cánh, tôi hỏi hiện nay bố chúng đang làm nghề gì; bọn trẻ chợt nín lặng, rồi cậu bé nói:
- Bố cháu chết rồi.
- Cô rất tiếc.
- Vâng, cháu cũng thế. Cháu lo cho em cháu nhất đấy, em cháu khó mà chịu đựng được điều này.
Tôi chợt nhận ra rằng những chuyện chúng tôi nói với nhau suốt chuyến bay chính là những công việc quan trọng nhất mà chúng ta phải đối mặt trong đời: vẫn phải sống, yêu thương và trưởng thành dần, bất chấp những khổ đau, mất mát.
Khi chúng tôi chào tạm biệt nhau ở Dallas, cậu bé lắc tay tôi và cảm ơn "cô giáo trên máy bay", tôi cũng cảm ơn cậu bé, vì đã giúp tôi làm "công việc quan trọng nhất".

(st)
<=====T=====>


.oOo.oOo.oOo.oOo.oOo.oOo.oOo.


d(^_^)b


╔╗╔╗╔══╗╔══╗╔══╗╔╗╔╗
║╚╝║║══║║══║║══║║╚╝║
║╔╗║║╔╗║║╔═╝║╔═╝╚═╗║
╚╝╚╝╚╝╚╝╚╝ • N E W Y E A R 2 0 1 2
User avatar
Thanh Tran
Sơ Mít
Sơ Mít
 
Tiền: $32,334
Posts: 875
Joined: 24 Sep 2005
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thanh Tran từ: Saigonian, MuaThuDuoiMua, Minh Chau, NgÆ°Æ¡i vien xu, giamchua, VienDong

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 9 guests