Món quà tinh thần gởi tặng Ngươi vien xu từ: MuaThuDuoiMua, trungnt, Minh Chau, Viet PhÆ°Æ¡ng, Hoami, co don
Những ngày xưa thân ái
Mình đi vào cuộc sống và rồi mỗi người một phương trời. Mình xa nhau theo quy luật đáng sợ hãi nhất. Có chăng giây phút nào đó, mình hồi tưởng lại ngày qua rồi, như dư âm và hương vị một chút của kỷ niệm xưa, với rừng dĩ vãng ngập tràn, từng lớp cuồn cuộn khơi dậy tâm hồn vốn bị cuốn sâu, xoáy theo cơn lốc thời đại!
Những ngày xưa thân ái! Mình sẽ chẳng bao giờ quên, mà quên làm sao được vì kỷ niệm cũng là một phần của đời sống. Những ngày xưa mình sống bên nhau, chung một mái trường ấm cúng, có thầy cô bè bạn, có hàng phượng vĩ rợp bóng và đỏ rực mỗi độ hè về, có dăm cây anh đào bâng khuâng đứng dưới góc trường, cả một dòng sông tuổi nhỏ và thời kỳ mở ngõ vào đời.
Những ngày rủ nhau nghịch phá đủ trò tinh quái, một trái xoài hái trộm có cả nước mắm đường được đem ra ăn vụng thật ngon lành giữa giờ học, giữa buổi học cả đám kéo lên mãi đâu đâu ăn một chén chè lãng tệ, những tràng cười quái dị sau ván cờ tướng, những cuộc tranh tài ... gồng tay, những ngày làm bài thi đầy lo lắng phải trổ tài quay cóp lung tung. Nhiều lắm, nhớ không đầy đủ được. Rồi thời gian thu dần, ngày chia ly phải đến, sân trường buồn man mác khi sách vở ngủ u buồn.
Những ngày xưa thân ái, biết bao giờ gặp lại, xa rồi, biết nhau chăng qua tin tức vài người quen gặp gỡ. Mình còn gì cho nhau ngoài cơn lo âu khắc khoải , trên khuôn mặt đã có nếp nhăn dưới cơn bệnh trầm kha của .. xã hội.
Nhiều thằng đã ngã xuống trong cuộc chiến, vì sao? Chắc chỉ để củng cố cho quyền lực và tham vọng của một nhóm người. Đó là thiệt thòi lớn nhất, phải có một thế giới khác ở bên kia bình đẳng cho tất cả mới có thể đền bù lại được, nhưng mà biết có hay không, ...
Đêm nay khó ngủ quá. Mình trải chiếu giữa hiên của căn nhà điêu tàn loang lở và đổ nát, mình hình như nghe rõ tiếng thì thầm của các vì sao, mình lại nghe cả tiếng xì xầm của gió, mình nghĩ lại quá khứ, mười mấy năm mà chỉ tựa một làn gió thoảng trên cánh đồng rồi mất hút. Mình nghĩ đến hiện tại, lúc nào cũng vậy, mình mong chờ hiện tại nhưng hiện tại ấy đến rồi lại là một hiện tại không bao giờ đầy đủ như trăm ngàn hiện tại vốn đã qua.
Mình nghĩ đến tương lai. Ôi mình nhắm mắt lại, cố đánh lừa tư tưởng không dám nghĩ nữa, như một chiếc ghe con lênh đênh trên biển, biết trôi dạt về đâu, muốn ra khơi đâu phải chuyện dễ. Bầu trời mênh mông vẫn nhấp nháy. Ánh đèn khuya , con phố nhỏ vẫn dịu dàng vàng vọt trong sương đêm.
Bây giờ những tháng ngày khổ sở lắm- lo sợ- thiếu thốn- day dức- chong chanh- và đắng cay nhiều. Một dạng thân ái của thời trưởng thành vừa đượm màu đau khổ và chút men hạnh phúc bởi không thể vô tư mãi như thuở nhỏ. Mình gặp ánh mắt thân ái, mình thấy nụ cười thân thiện, liền đó mình nghe nhịp tim rổn vỡ và vết lở xâu xé. Mình là một ốc đảo hoang vu trong biển đời huyên náo. Ngày thân ái giờ mình khoác một tinh thần vô tội, trong sạch như bán thể nguyên thủy của loài người. Mình cất tiếng hát cho mãi một đời về sau còn vang dội, còn nhớ tên nhau bên mổi mùa sầu dĩ vãng...
Những ngày xưa thân ái- biết còn ai đâu mà gởi mà nhận; Một nửa đời vẫn lênh đênh không bờ bến, con đường đi chỉ toàn đá cuội và vực trời hẻo lánh. Bất giác, mình thương cho mình như nắng chiều thương hoàng hôn vời vợi và mình thương Những ngày xưa thân ái biết gởi cho ai đây bây giờ ?
(trích trong kho đồ cổ của NVX)
[nhac]http://www.freewebtown.com/nguoivienxu/truong%20vu%20-%20nhung%20ngay%20xua%20than%20ai.mp3[/nhac]