Đêm đã khuya, tôi nhìn qua tán lá cây me già sau khung kính. Trái tim tôi nặng chĩu. Tôi không dám nhìn lên trời với những vì sao đang nhấp nháy yếu ớt trên đầu tôi. Tôi không có đôi cánh để bay tới các vì sao. Tôi không đủ sức. Tôi không vược qua được cái barriere. Và tôi sẽ không bay cao hơn đỉnh của cái bồn nước trước mặt đang phủ đầy tuyết mà thỉnh thoảng những con chim bồ câu cô đơn vẫn đến đậu. Chóng quá, thế là đã tung cánh bay xa, sách vở đã nhạt nhoè mùi mực và đoạn đường đi qua đã nồng cay đắng
...... Em cứ đến cứ đi và cứ khóc Ta đã đi rồi ta lại sẽ về