Nỗi Nhớ Đầu Xuân

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Nỗi Nhớ Đầu Xuân

Postby Thuvang » 06 Mar 2021

Image
(Hình Trên mạng)


Nỗi Nhớ Đầu Xuân
--------------------------


Đặt nụ cười trên môi, trái tim rộng mở, ánh mắt chân thành, bằng những bước chân trần đi tìm người có cùng duyên phận bằng hữu, cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ gì những mối tình keo sơn gắn bó.
Bù lại, luật tạo hóa, không cho ai đơn độc mà đi vào đời. Đứa trẻ nào mở mắt, cũng có Mẹ bên cạnh. Nhịp tim của Mẹ là một điều quen thuộc gắn liền với đứa con, là một sự che chở nhiệm mầu.

Mùa Thu năm vừa qua, phải nói là, lá đổi màu trông đẹp hơn mấy năm trước, một phần bởi thời tiết lạnh về sớm hơn thường lệ. Cái gì, rồi cũng có cái bù sớt cho nhau.
Lúc này, trời đã vào Xuân, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh như những ngày mùa Đông. Do đó, trời đất có vẽ đẹp diệu kỳ, nhất là vào buổi sớm mai. Nhìn đúng góc cạnh của ánh nắng, thì phong cảnh đó quá tuyệt vời, không tài nào mà sầu thảm thê lương được. Nếu có than phiền, chỉ có thể nói, cái giá rét lạnh lẽo đã vô tình làm tăng thêm nỗi nhớ. Thứ nhớ nhung Cha Mẹ, nhớ cố quận, nhớ bạn bè, nhớ những người mình từng yêu thương, chung sống.

Tết là lúc nhớ nhiều nhất. Nhớ rồi thèm được ngồi chung nhau ăn bữa cơm chiều ba mươi có Cha có Mẹ. Nhớ và thèm giây phút chờ đợi đón giao thừa, thèm cái cảm giác ấm cúng đón mừng năm mới của một gia đình, thèm nghe tiếng nói của Cha, thèm nhìn nụ cười của Mẹ

Cuộc đời rộng lớn này, không chỉ được tạo thành bằng những người tài cao, đức trọng nổi tiếng, mà còn bởi những người lặng lẽ, âm thầm như những bà Mẹ. Dù đang ở trong lứa tuổi nào, thế giới nào đi nữa, hình tượng người Mẹ đều có mặt, không hề tách rời ra khỏi người con.
Chuyện thường tình, có những người từng buông bỏ tất cả, kể cả đất trời nhưng vẫn không thể buông bỏ nổi một suy nghĩ, một ai đó. Mẹ, là người như thế đó, không bà Mẹ nào hoàn toàn an tâm về các con mình, ngay cả lúc phút cuối, xuôi tay nhắm mắt. Chỉ có bên con, đó là thời gian hạnh phúc nhất của Mẹ.

Mẹ mất đã lâu rồi, mà hầu như ngày nào là tôi không nhớ Mẹ. Tức vì nỗi, trong suốt ba mươi năm bên Mẹ, với lứa tuổi ba mươi mà không nói được tròn trịa một câu thương Mẹ.
Lúc vừa xong tang lễ, cùng gia đình quay về, bước vào nhà, tôi đã đi tới và nằm ngay trên chiếc gường của Mẹ, với sự thương nhớ, mất mát cào cấu tâm hồn, nghĩ tới ngày mai đây, không có gì có thể bù đắp được, nước mắt vắt ra từ trong máu thịt của tôi cứ chảy tràn mi mắt.

Bây giờ đây, đã là Mẹ, hiểu tình Mẹ thì Mẹ đã mất rồi. Nhìn các con khôn lớn, vui thì có mà sao cứ nơm nớp lo sợ, rủi một ngày nào đó, lìa xa chúng, ai sẽ lo cho chúng chu toàn?
Đó có phải là Mẹ không? Có phải tình Mẹ, cái tình thương dành cho các con, chưa một ai phân giải thật đúng nghĩa.

Cuối tháng Giêng, là ngày giỗ của Mẹ.
Ăn Tết xong, đầu óc tôi cứ suy nghĩ, ví như là sắp sữa được gặp lại Mẹ mình rồi. Dù chỉ là bữa cúng giỗ cơm canh đơn giản, mà lòng dạ cứ tính toan, thực ra là,chỉ muốn Mẹ mình vui. Hồi còn bé, Mẹ một đời quần quật làm mọi việc để con vui, bây giờ chỉ còn một ngày giỗ để dành cho Mẹ, trong lòng canh cánh một nỗi buồn sâu thẳm.

Thôi thì, tự an ủi, coi như mình không có nhiều phước duyên, để còn Mẹ bên cạnh như những người khác. Ngày giỗ năm nay, thắp nén nhang tưởng niệm, trong những lời thì thầm cầu nguyện, con lại xin Mẹ tha thứ những lỗi lầm, và mong mỏi sẽ được là con của Mẹ kiếp sau.

Mẹ, cho đến bây giờ, những bữa cơm, những chiếc áo, những lo lắng, chăm sóc chỉ dạy của Mẹ, vẫn còn từng ngày nuôi con khôn lớn. Con cảm ơn Mẹ.
Con thương Mẹ!

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Ngươi vien xu, Lien 53

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 12 guests