****************************************
DÂNG MẸ MÙA VU LAN
———————————–
Chỉ cần tháng ấy, ngày ấy là một đời không thể nào quên – Ngày Mẹ sanh ra con. Ngày mà con có một người Mẹ của riêng mình.
Chín tháng mười ngày, mang nặng đẻ đau, Mẹ đã đưa con bước vào đời. Bằng tình yêu của Cha Mẹ, bằng bầu sữa, bằng lời ru, ân thâm phụ mẫu đã nuôi tôi khôn lớn, trưởng thành, sống một cuộc đời hạnh phúc.
Con chào đời, bên cạnh con là Mẹ.
Chập chững những bước đi đầu tiên, bên cạnh con là Mẹ.
Ngày đầu tiên bước vào lớp học, bên cạnh con là Mẹ.
Những cơn bệnh nằm vùi, bên cạnh con là Mẹ.
Mối tình đầu tiên của đứa con gái mới lớn, bên cạnh con cũng là Mẹ.
…
Mẹ luôn đứng bên cạnh cuộc đời con, không kể con được bao nhiêu tuổi, không kể là khi mưa lúc nắng, là ngày hay đêm khuya.
Trên đời này, sự thường thì, nếu câu chuyện gì được lập đi lập lại nhiều lần, đều sẽ rơi vào hiện tượng tâm ý chai sạn, không còn sức hấp dẫn như lần đầu, nhưng riêng đối với Mẹ, điều kỳ diệu là không bao giờ nhàm chán khi kể về Mẹ.
Mẹ, là một kho tàng yêu thương. Kỷ niệm với Mẹ, không thể nào vơi cạn và cũng không thể nào phai màu. Có phải, vì Mẹ là hiện thân của đức tính hy sinh, chịu đựng cả một đời, là biểu hiện của mênh mông biển cả nên Mẹ trở thành thiêng liêng với các con.
Thức giấc nửa đêm ở một nơi rất xa quê nhà. Con nằm đó, lặng người nhớ Mẹ. Nỗi nhớ nhung này, dẫn con đến một cảm giác thật bình an, đủ biết mình vẫn thuộc về nơi chốn đó, dưới sự che chở như xưa của Mẹ. Kìa là cái bàn ăn với những bữa cơm gia đình đầm ấm, kia là chiếc gường các con thường ngồi quây quần bên Mẹ vào buổi tối, đằng góc nhà là chái bếp với chiếc áo bà ba sẫm màu, Mẹ đang lui cui nấu nướng.
Một đời chắt chiu, chợ sáng chợ chiều, tất bật mỗi ngày, lo cho gia đình có những bữa cơm ngon, lo cho các con quần này áo nọ, chiếc dép, đôi giày, cái kẹp tóc… và cả những cuộc vui chơi.
Thật là không tài nào, để biết được trong đầu Mẹ đã nghĩ gì, sắp xếp như thế nào, mà sao chu đáo hết thảy mọi việc trong ngoài, cho đến lúc ra đi.
Tình yêu của người Mẹ, như một bức tường thành che chắn bão táp, phong ba cho các con hằng mấy chục năm. Đến bây giờ, tôi mới biết, bức tường đó, đẹp hay xấu, vững chắc lâu dài hay trầy trụa là chính bởi những bàn tay của các con. Ngày qua ngày, tháng qua tháng đã sơn phết, tô vẻ màu sắc tươi vui cho nó, hoặc ngược lại đã từng chút từng chút đục đẽo, bào mòn làm ngã đổ bức tường.
Phận làm con, hãy tự dặn lòng, hãy rạch ròi vạch lằn ranh giới, đừng để mình bước vào sai lầm nào, mà làm Mẹ tổn thương.
Mẹ cười hay khóc, Mẹ đau khổ hay hạnh phúc, tất cả vì con.
Giữa huyên náo cuộc đời, Mẹ chỉ nghe tiếng của con mình.
Ngoài thềm vắng, có tiếng lá vàng khô rơi rụng, Mẹ vẫn ngồi đó, lặng yên với bóng mình để chỉ nghĩ về con mình.
Nhìn một con chim nhỏ, đang tìm phương hướng để về tổ, Mẹ ngó theo đó mà nghĩ đến ngày mai, lo sợ đứa con mình phải chịu cảnh lẻ loi.
Nhìn những ngôi sao nhỏ ly ty trên bầu trời, người Mẹ nào cũng nguyện cầu bao nhiêu là câu cho con mình gặp mọi sự an lành.
Cuộc đời với những lúc vấp ngã, những lúc thất bại, ngồi mà nhớ về Mẹ, lặng thinh, chìm đắm trong cái mùi của Mẹ là tự nhiên tăng thêm nghị lực đủ để đứng dậy đi tiếp. Mẹ, như là một phương thuốc vô hình. Thật nhiệm mầu, Mẹ như là một bà tiên.
Không còn diễm phúc có Mẹ trên đời, Mẹ tôi đã đi thật xa rồi.
Nhưng với tôi, tình Mẹ vẫn còn đây, vẫn tràn đầy trong lồng ngực, vẫn còn có khả năng đẩy bật ra tiếng gọi “Mẹ” thật tròn trịa.
Mẹ, tiếng gọi trong chính trái tim đích thực của một đứa con. Một báu vật vô giá, đứa con nào cũng luôn hoài gìn giữ.
Con của Mẹ bây giờ, đã là mẹ, đã là bà, đã có hai màu tóc trên đầu, nhưng vẫn không kìm được dòng lệ khi nhớ về Mẹ, vẫn thường lén đưa tay quẹt giọt nước mắt khi nhắc về Mẹ mình.
Những ngày này, trong tháng Bảy (âm lịch), lòng hiếu thảo, sự yêu thương và hàng vạn tâm sự muốn đền đáp công ơn Cha Mẹ đã được mọi người con nhắc tới, nhiều hơn và chi tiết hơn.
Tôi, trong số những người con ấy, ngồi ngắm lại những bức ảnh của Mẹ ngày xưa. Được ngồi cạnh bên Mẹ với những gì còn sót lại, tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc mà Mẹ đã dành cho tôi, từ lúc sơ sinh cho đến khi trưởng thành.
Hình Mẹ đó, một khuôn mặt dịu dàng, một ánh mắt bao dung, một tấm lòng chân chất… tôi nhẹ nhàng nói với Mẹ:
– “Con nhớ Mẹ nhiều lắm. Con mãi mãi là con của Mẹ, Mẹ ơi.”
Tự cài trên ngực trái, một đóa hoa hồng màu trắng đơn điệu, cảm giác thiếu vắng tình Mẹ vỡ òa, khiến lòng dạ chợt rưng rưng, man mác một nỗi buồn hiu quạnh.
Vu Lan buồn!
Thuvang
8/25/2020