Chơi không đẹp
Một lần đi Phú Yên ghé tham quan hòn đá đĩa, ngay cạnh đó có một ngôi chùa nhỏ cũ kĩ và một ông lão bước ra đòi chúng tôi phải trả tiền mỗi người mười ngàn đồng. Hỏi tại sao thì ông ta nói các cậu đã chụp hình với cái thuyền thúng nằm lăn lóc bên đống rác... sự thật cái thúng rách nát đó là đồ phế thải và thí dụ nếu có muốn kinh doanh từ du khách thì làm ơn ghi tờ giấy dán lên trên nó để người ta biết là chụp hình phải trả tiền. Chơi vậy là không đẹp, mang tính lừa đảo, mất dạy. Lúc đó tui nói với ông lão, tiền này là tui giúp đỡ ông chứ không phải là số tiền chụp hình cái đống rác mà ông đang đòi đâu.
Và tình trạng như thế cũng có ở mọi nơi. Tại một đỉnh núi ở Đà lạt cũng thế, có mấy cây gỗ đẽo thành bức tượng người dân tộc dựng ở công viên, mình chụp hình dính nó cũng có người tới đòi tiền dù không có tấm bảng nào ghi phải trả tiền ở đó. Thậm chí mút ngoài biên giới đồi núi phía bắc họ cũng lừa gạt du khách bằng những trò bẩn thỉu như thế...
Một lần khác ở Vũng Tàu có chị bán hàng rong kia cứ năn nỉ mua trái cây dùm dù tui không có nhu cầu, tuy nhiên khi tính tiền thị chị ta nói 30 ngàn là nửa ký chứ không phải là một ký như trước đó đã thỏa thuận. Họ cứ làm như tui không biết tiếng Việt :-)
Muốn thu tiền thì phải ghi bảng giá rõ ràng hoặc bảng cấm chụp hình để mọi người biết mà tránh né. Buôn bán thì giá cả phải rõ ràng, mập mờ thì chả có ai mua đâu.
Chơi vậy chẳng giầu có được gì lâu mà bị chửi thì nhục lắm mà những người này thì họ không biết nhục nên mọi người không nên ủng hộ mua bán gì của họ hết. Chẳng lẽ mình sẽ mua đồ từ chỗ khác đem tới đó xả rác ra và chỗ nào càng nhiều rác thì càng mất khách :-)
Phải tập sống tử tế với nhau thì khỏi cần đòi tiền vô cớ, khách tự động họ cũng mang tiền tới cho bằng nhiều hình thức khác nhau. Nói chung thì còn nhiều trò bẩn thỉu lắm nhưng không thèm nói ra thôi chứ không phải là người ta không biết gì hết.
Ở đời không có ai ngu, mình khôn thì người ta cũng khôn mà phải không các bạn