Một Buổi Sáng

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Một Buổi Sáng

Postby Thuvang » 07 May 2020

Image
Thiên nhiên vô tư.
Ngắm buổi sáng như thế, tôi tự hỏi: "buổi sáng này thật sự có bị ảnh hưởng gì không?



Một Buổi Sáng...
----------------

Một buổi sáng, trong cái khung cách ly vì đại dịch Covid 19.
Một buổi sáng, trong một thời điểm đặc biệt chưa hề có trong đời của mọi người trên thế giới.
Một buổi sáng, đầu tháng Năm. Tháng với hơi ấm đặc trưng trong mùa, không nóng quá và cũng không lạnh quá, Tháng của hoa Lựu nồng nàn. Tháng bắt đầu của ngày dài hơm đêm.

Trời mới sáng, nắng có vẻ đẹp huy hoàng và thoảng mùi thơm tinh khiết.
Xanh quá, phải nói bầu trời sáng nay thật xanh. Những giọt nắng trông tươi rói hẳn hoi, dàn trải khoe mình ra khắp nơi, những tia trắng trắng chờn vờn lung linh trên cây lá, xem chừng như một cõi bình yên, bình yên về thật đó mà!?

Không khí có phần thanh tịnh, ít bụi bậm hơn .
Từ sau Tết Canh Tý, ngày giờ bây giờ, với những hiện thực, khiến cho con người lúc nào cũng phải bận tâm điều gì đó, không phân định rõ ràng nhưng mà có trăm điều, những dấu chấm hỏi xuất hiện liền ngay những lần nghĩ đến chuỗi ngày sau này.

Đường phố vắng vẻ, xe cộ thưa thớt, không thấy người nơi công viên, ngoài bải biển. Cửa hàng, quán ăn, tiệm nước, nhà thờ, chùa chiền... đều đóng cửa.
Cảnh tượng vắng vẻ khác thường, không gian thinh lặng ấy khiến cho lòng người phải nao nao, sỏi đá hình như cũng không dám cựa mình.

Người với người bây giờ đều phải tự tạo ra bức tường che chắn, phòng bị cho riêng mình, vì một điều đơn giản là nhân từ, là liên đới bảo vệ lẫn nhau.
Dù sao, cũng là việc tạm thời. Dù có gì xảy ra cũng phải giữ lấy niềm tin để tiếp tục sống.

Trải qua những ngày này, ta mới biết thèm khát, thèm sống lại như những ngày lúc trước, ngày mà nụ cười không cần gượng gạo để cười.
Trải qua thời gian này, có những người vì tình đồng bào, tình nhân loại, mà họ phải rời những người thân yêu, để lo lắng, chăm sóc cho những người xa lạ. Những lời cảm ơn giữa con người với nhau lại càng đáng quý hơn, những hành động tương trợ đã để lại vô vàn ấn tượng, đủ cho người khác nhớ mãi trong đời, và khiến cho nhiều người làm theo khi có cơ hội.

Thời gian rồi sẽ trôi đi những gì xảy ra trong ngày tháng này. Những nỗi buồn mất mát, tổn thất rồi sẽ được xoa dịu, con người rồi sẽ khỏi đi sự lo lắng, sợ hải.
"Rồi sẽ...", để nhắn riêng mình vẫn còn phải đi tiếp những ngày sau này, đi tiếp để vượt qua, để những ngày như thế này biến thành ký ức.
Rồi dịch bệnh sẽ qua, tình cảm vẫn còn, yêu thương đủ sức cho hạnh phúc lại về trong nhân loại.

Sống dưới cùng một bầu trời, tôi nguyện cầu tất cả mọi người đều được bình an.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, hihi206, Ngươi vien xu

Re: Một Buổi Sáng

Postby hihi206 » 08 Jun 2020

Cám ơn bạn ThuVang chia sẻ ! :giỏi: :hoa: :hoa: :hoa: :hoa: :hoa:



Image
hihi206
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $5,780
Posts: 277
Joined: 21 Dec 2016
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng hihi206 từ: Thuvang, Ngươi vien xu

Re: Một Buổi Sáng

Postby Thuvang » 10 Jun 2020

Chân tình cảm ơn bạn hihi206 thiệt nhiều (chậu bông và những bài hát karaoke). Chúc vui luôn! :hoa:
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 

Re: Một Buổi Sáng

Postby Thuvang » 10 Jun 2020

SẼ ỔN THÔI
------------
Image


Ngày hôm đó... rất vui. Vừa nhớ tới vừa mỉm cười
Giây phút đó... rất buồn. Vừa nhớ tới mà nước mắt chảy dài
Những năm tháng ấy...không thể nào phai nhòa. Thật sự là một nỗi nhớ.
V.v... và v.v...
Cả một trời ký ức. Mỗi một chuyện coi như là mỗi sứ giã đem yêu thương đến cuộc sống con người.

Tỉnh giấc từ sớm, mà vẫn nằm đấy miên man suy nghĩ. Phải chăng, đó là dấu hiệu của tuổi già.

Sáng rồi, thức dậy, rửa mặt, soi gương chút, ngắm nghía chút, gọi là tạm ổn để đi xuống nhà bếp, khuấy một ly cà phê, thỏa cơn ghiền là nhất hạng cả.

Tôi, vốn chẳng phải là người quan trọng, mà nếu có, tôi cũng không thích. Ly cà phê cầm tay, với thói quen thưởng thức chậm chạp, tôi không bao giờ uống vội, thủng thẳng từ từ, nhìn quanh, nghĩ ngợi.

Không còn bị nhức đầu vì buộc tóc nữa (mái tóc dài đã cắt ngắn), nay thỉnh thoảng hay bị nhức đầu khi có chuyện bận tâm, nên đã tự động giảm rất nhiều suy nghĩ.

Ngồi xuống bên góc bàn, thích ngồi một mình, nhìn vào nơi xa tít, càng nhìn xa tâm hồn sẽ thoáng.
Tôi ngó vào con nắng, ngó... đến khi, trong cái cõi mê ly huyền ảo đó xuất hiện những con đom đóm lượn quanh trước mắt, độ nhìn mờ dần, tôi mới nhắm mắt lại, trong đầu nói "Rõ là đồ khờ", miệng mỉm cười, lầm bầm "... mà khờ thiệt đó, khờ từ nhỏ, tới giờ cũng còn khờ" rồi lắc đầu, cười tiếp. Ít nhất là trong những lúc một mình như thế này, cần chi làm bộ, cần chi che giấu với ai, thoải mái tự nhận mình là vậy, mà vui.

Không nhìn nắng nữa, tôi chuyển qua lắng nghe. Âm thanh tiếng chim hót rộn ràng, ríu ra ríu rít quá, có vẽ như đông đảo hơn. Những chú chim này hay thật, chung quanh buồn hiu như thế đấy, mà tiếng hót vẫn lảnh lót, ngọt ngào và vui tai.
Thật là tài, an nhiên tự tại hơn con người rồi đấy, dám chắc một điều là tài cả hơn tôi.

Có hàng trăm chuyện mình muốn làm, nhưng đến nay vẫn chưa và không thể làm được nữa rồi.
Hồi nhỏ, ước gì lớn lên đi làm có tiền sẽ mua tặng mẹ món gì mà mẹ thích nhất, mua cho ba sợi dây nịch đẹp nhất, viết được một câu chuyện tình hoàn chỉnh, và ngay cả muốn có được một cuộc sống thực với chính cảm xúc của mình...
Nhưng, nhưng nào đâu thực hiện được, đành để những thứ đó nhốt một góc khuất của riêng mình, khoát lên đó một lớp áo bình yên.
Không tặng được những món quà cho ba má, nhưng ba má vẫn thương yêu tôi, không chút gì thay đổi. Không viết được câu chuyện nhưng con chữ vẫn còn nguyên, vẫn chờ tôi.
Sự xuất hiện những sợi tóc bạc, sự hay quên lặt vặt này nọ, mấy lúc sau này thường xảy ra, khiến cho tôi có chút buồn, nhưng nghĩ lại mình lớn tuổi nhất nhà thì đương nhiên là có sự khác biệt với chúng, lại càng thấy quí cuộc đời.
Hồi trẻ, tôi hầu như lúc nào cũng hay đồng ý mọi quyết định của mẹ, còn bây giờ là mẹ, tôi lại rất vui và đồng ý với những quyết định của con.
Con người sống là để làm tròn những bổn phận. Bổn phận trả hiếu cha mẹ, bổn phận nuôi dạy con cái, bổn phận yêu thương cuộc sống, yêu thương mọi người và bổn phận với chính mình. Phải thật tâm lấp đầy cuộc đời mình bằng những ngày tháng bình an mà mình có thể.

Bất chợt, thoáng nghĩ đến những lúc khó khăn mà mình đã từng vượt qua, tôi tự hỏi:
- Điều gì đã khiến mình có thể làm được tất cả mọi chuyện, để có như ngày nay?
Có phải, mỗi một người đều được thiên thần nào đó phù hộ?
Có phải, ba má lúc nào cũng theo dõi từng bước chân và che chở cho các con?
Có phải, cuộc sống này mỗi người đều có cái gọi là số phận, duyên phần?

Độ tuổi nào cũng vậy, điểm quan trọng là phải chăm sóc cái tâm. Mỗi một con người, ai rồi cũng đều phải ra khơi, biển đời và sóng cả, ngàn xưa từ ngàn xưa là chuyện thường tình.

Có tiếng trò chuyện của những người hàng xóm trước nhà, làm tôi chú ý, trở về thực tại. Uống ực phần cà phê còn lại gần cuối đáy ly, rồi đứng dậy đến bồn rửa ly.

Tâm hồn cảm thấy thanh thản, bình yên
Mọi chuyện trên đời này chắc chắn rồi sẽ ổn thôi.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: hihi206, Que Huong, Ngươi vien xu, Tố Cầm

Re: Một Buổi Sáng

Postby hihi206 » 10 Jun 2020

Cám ơn bạn ThuVang chia sẻ!


Image
hihi206
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $5,780
Posts: 277
Joined: 21 Dec 2016
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng hihi206 từ: Thuvang

Re: Một Buổi Sáng

Postby Thuvang » 13 Jun 2020

Cảm ơn bạn Hihi206 thật nhiều. Những đóa hồng tươi thắm trong mùa đại dịch cũng làm mình vui vẻ tăng thêm hy vong. Thân mến chúc Hihi206 mọi sự an lành trong cuộc sống!
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: hihi206


Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 11 guests