Vàng Thu Rơi Mênh Mông

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Vàng Thu Rơi Mênh Mông

Postby Thuvang » 13 Nov 2019

Image


VÀNG THU RƠI MÊNH MÔNG
-----------------------

Đất trời thinh lặng. Mưa nắng ỡm ờ, lơ lửng. Sương mù giăng mắc ngàn cây. Mới năm giờ chiều, ngoài đường đã không còn chút ánh sáng mặt trời, ngày mau tối là vậy. À, thì ra mùa Thu đã thật sự bước vào ngạch cửa tháng Mười Một, Thu đang đi dần vào những ngày cuối mùa.

Thu đã qua độ chín vàng, lá rơi nghe xào xạc, lá rơi nhiều hơn trước, còn gió bây giờ mang hơi hớm buốt lạnh của mùa Đông gần kề.

Ở đâu đó, mùa Thu xứ lạ vẫn như xưa, với sức quyến rũ mê hồn ấy đã khuấy dậy trong lòng những người xa quê, nỗi nhớ nhung muôn hình, muôn vẻ.

Một thoáng giật mình hay là một khoảnh khắc chênh chao. Lần nữa, cuối Thu, mùa Lễ Tạ Ơn lại đến. Nhanh thật, mới đây mà... tôi cứ ngỡ mọi thứ vẫn như nguyên xưa.

Đã mấy chục mùa Thu bỏ lại sau lưng, bể dâu thay đổi, với ngần ấy bộn bề cuộc sống, coi vậy mà, may mắn cuộc đời cũng kịp đong đầy những buồn vui, hạnh phúc, thành công và vài ba thất bại.
Mới ngày nào, Thu về lá thay màu đổi sắc làm sáng rực một bầu trời, giản đơn mà huyền diệu, dịu dàng thanh tao như một cõi thiên đàng mộng ảo.
Bây giờ đây, lá rơi nhiều quá, gần như để mặc cho những thân cây trơ trọi, phơi bày những cành nhánh sậm màu đen đúa. Cuối Thu thật rồi.
Nhìn chiếc lá rụng xuống, tôi nghĩ, có cái gì trong đó? Một hình hài vừa rơi, một thời kỷ niệm đã qua, một quá khứ yên ắng nào đó...

Có lẽ, lúc này là lúc Thu cô đơn hơn lúc nào hết. Bình yên lạ thường, say đắm có, thổn thức có. Những chiếc lá vàng rơi là hình ảnh của một chút gì lạc lõng, một chút gì bơ vơ, một chút gì tiếc nuối, với sự buông thả khéo léo đó, những chiếc lá đã chạm vào lòng người thật nhẹ nhàng, nhẹ vừa đủ để làm rung động tâm hồn của những ai nhìn ngắm.
Con người dù hạnh phúc cách mấy, nhưng theo thời gian cũng đến hồi thoái hóa. Những đường nét xuân thì phai nhạt, ngồi lặng lẽ một mình nhìn chiếc lá bay, trong ngọt ngào lãng mạn của hương Thu, chắc rồi sẽ nghe thoang thoáng, phảng phất cái vị mặn trên đôi môi mình.

Trong mỗi chiếc lá rơi, dễ làm cho con người xao xuyến. Trong cảm nhận cái lạnh giữa màn sương mỏng cuối Thu, luồng gió thổi về nhiều hơn, chiếc lá rơi quay tròn rồi đáp xuống, dẫn cho con người biết rằng bên cạnh mình có biết bao điều chơi vơi, có biết bao phận người đang bươn chải, tất tả để có mặt trong cuộc sống hàng ngày, những dáng người co ro trong buổi chợ nhóm khuya, những vất vả của vỉa hè mưu sinh khổ nhọc, những dãi dầu mưa nắng của gánh hàng rong xuôi ngược. Mỗi một người đều mang dáng vẻ của cuối Thu khác biệt.

Nỗi buồn này, chỉ có Thu mới làm rưng rưng lòng dạ, biết trân quí hiện tại, và tăng thêm sự yêu thương những gì đã trôi qua.
Cuối Thu, là giây phút giấu lại tiếng thương, giấu đi tiếng thở dài để mà tiếp tục thương nhiều hơn nữa mùa Thu sau.

Người như tôi, là một người rất dễ dàng đượm sầu với hoàn cảnh chung quanh, hình như chợt nhận ra tâm tư đang hướng về một nỗi niềm vừa man mác vấn vương, vừa trộn lẫn buồn buồn nhung nhớ.
Bàng bạc mây trời bao phủ, tôi lấy hết sức lực hít vào thật sâu cái hơi lạnh, cái đổi dời, cái rơi rụng của lá, cái gần như trơ trọi của thân cây, tôi chợt hiểu mình đang thấm thía một nỗi buồn xa cách. Tôi đang nhớ Mẹ, nhớ Ba tôi nhiều lắm. Cả hai, đều như là chiếc lá Thu tàn, rơi về nguồn cội, sau khi đã hy sinh chăm sóc cho đàn con mình được nguyên lành, tươi tốt bằng một thứ tình yêu vô bờ bến, vô điều kiện.

Tìm cách khỏa lấp, tự nói:
- Ừ, mà mùa Thu vẫn còn đó. Thu có đi rồi Thu lại về. Thu tiếp nối, đến và đi trong chờ đợi, trong hẹn hò, trong yêu thương, trong những giấc mơ bé nhỏ, cỏn con của mình.
Đâu đây, có tiếng chim kêu gọi bạn vang lên trong chệnh choạng của buổi chiều, tiếng kêu phát ra từ một góc nào đó của bụi cây hòa chung đồng điệu với luồng gió lạnh của một ngày cuối Thu.

Vàng Thu rơi mênh mông bên ngoài sân.
Vàng Thu rơi mênh mông bên trong lòng dạ của con người.
Vàng Thu rơi mênh mông trong mỗi một phút giây, len lỏi vào những khe cửa, hốc đá, bụi cỏ, hàng cây, rồi vô tình để lại một khoảng lặng chìm vào trong đôi mắt và nằm yên trong đáy lòng nỗi nằng nặng những suy tư của một cuộc đời.

Rồi một sớm mai nào đó, thức dậy nhìn ra cửa sổ, thấy đất trời hiu quạnh, thấy hơi lạnh tràn khắp phòng, lạnh đến nổi không muốn tung chăn, nằm yên giả giọng nũng nịu tiếc thầm không còn có dịp mặc chiếc váy hoa mà thay vào là chiếc áo ấm, đôi vớ dày, và quấn quanh chiếc khăn choàng cổ.

Đó chính là lúc mùa Thu của chúng ta đã ra đi.

Dù sao, dù gì đi nữa, dù không là mùa Thu, tôi cũng vô cùng cảm ơn những ngày tháng bên Thu, cảm ơn những ai đồng hành cùng tôi nhặt lá, ủ ấm, nắm chặt bàn tay, chặt cho đến khi bật lên tiếng cười hạnh phúc.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 15 guests