Vùng Đất Một Thói Quen

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Vùng Ðất Một Thói Quen

Postby Thuvang » 09 Jun 2019

Image
(Hình trên mạng)



Vùng đất một thói quen

Lúc sau này, hễ chiều, là phía sau nhà lại rộn lên những tiếng chim kêu, ríu ra ríu rít, phải nói là náo động cả một góc trời. Tai nghe, mắt thì ngó lên mấy lùm cây, dẫu là không thấy chúng, nhưng nghe rồi tưởng tượng như là có cả gia đình chim đang họp mặt đông đủ, sau một ngày làm việc mệt nhọc. Mà đặc biệt, có một tiếng hót với âm thanh nhỏ nhẹ, dây dưa hơn so với các tiếng khác "... te te...eee... te teeee , cho phép tôi mường tượng như là giọng của một người phụ nữ, đang trò chuyện cùng chú chim khác phái nào đó, bên cạnh những tiếng kêu non nớt sánh như là những đứa trẻ thơ. Ôi, đầm ấm vô cùng cảnh tượng ấy.

Ngồi mà nghe, ngồi mà ngó về xa xăm, để đưa lòng xuôi về cái cảnh nhà quê của hồi xửa hồi xưa. Không có gì đáng gọi là "hoành tráng", không có gì để khoe khoang là văn minh, mà chỉ là muốn nếm lại cái hương vị ngọt ngào, êm đềm và thanh bình trong cuộc sống ngày xưa mà mình đã có.

Gần gũi quá, cái chái bếp có đụn củi được xếp ngay ngắn bên cạnh, cái gạc-măng- rê có cái sóng đủa tre, máng kế bên tủ. Quay qua, là cái cái bàn với cái lồng bàn, chung quanh là mấy cái ghế đẩu, ngồi xuống bàn mà nhìn vào bốn cái chun nước dưới bốn chân tủ, để ngăn kiến không thể bò vào, ngần ấy nhớ thôi là ngập tràn cảm xúc...

Vẫn là buổi chiều với ánh tà dương, nhưng thường làm cho lòng dạ mình liêu xiêu, dao động, đủ thấy cuộc đời thanh xuân đang dần dần lui mất.

Không phải là người sống vì quá khứ, nhưng tôi tự biết trái tim mình bừng sống dậy lần nữa, ngay cả đôi khi nhỏ vài giọt lệ, mỉm nụ cười tươi trong lúc tìm về đường xưa lối cũ ấy.

Tự thuở chào đời, hạnh phúc được làm người đã mở đầu bằng tiếng khóc tu-oa, thì với sự đi tìm quá khứ, theo thói quen này, trái tim héo mòn sẽ có dịp rung động trở lại, không bằng một áp lực từ đâu cả, nó đơn giản được hiểu như là đang tìm lại được lẽ sống lần nữa, thế thôi.

Nhìn đứa trẻ vô tư nô đùa, đố ai không thèm thuồng nhớ về khoảnh khắc riêng của chính mình.
Khi ở độ tuổi chín, mười tuổi, tôi vẫn là một bé gái không hơn, không kém, chỉ biết học và chơi.

Học thì không giỏi mà cố gắng học. Học với cố gắng để mai sau thành một "ai đó". Thành một cô giáo, thành một cô dược sĩ, thành một cô thư ký giỏi... và cuối cùng, bây giờ tôi vẫn là tôi trong tận cùng của tâm hồn.

Con người sống, thì có yêu thương, mỗi người mỗi cách khác nhau, nhưng tôi chắc một điều là trong cuộc sống, đôi lúc chúng ta có những điều đáng được nói, đáng được làm mà cứ chần chừ chưa nói, chưa làm. Ngược lại, cónhững điều không cần hay không chính đáng được nói, lại đi nói hay làm ra chuyện.

Thế nên, lúc trở vào quá khứ thì mới biết, mới tự học hỏi, hiểu ra chuyện phải sống một cuộc đời như thế nào.

Không bao giờ là muộn để làm, để nói bất cứ gì, nếu mình thấy cần phải nói, phải làm.

(còn tiếp)
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Ngươi vien xu, pleb

Re: Vùng Ðất Một Thói Quen

Postby Ngươi vien xu » 29 Jun 2019

Cảm ơn bạn Thu Vàng vẫn còn đam mê với viết lách, cứ thế nhé, ở đây là MỘT MÌNH MỘT CÕI, THA HỒ MÚA MÀ KHÔNG BỊ AI XĂM SOI.
Mình có những bài viết "vô tư" trên FB , thế mà vẫn có kẻ nhảy vào hạch hoẹ đó ban.
Chúc bạn vui và tiếp tục với đam mê của mình :tt: :hoa: :hoa:
Thân mến
......
Em cứ đến cứ đi và cứ khóc
Ta đã đi rồi ta lại sẽ về

User avatar
Ngươi vien xu
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $59,160
Posts: 1548
Joined: 28 Feb 2006
Location: USA
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Ngươi vien xu từ: Thuvang

Re: Vùng Ðất Một Thói Quen

Postby Thuvang » 02 Jul 2019

Một cõi, một mình thì đâu vui nhiều đâu. Nhưng cứ viết, theo cách giải trí mà mình thích đó mà.

Tình trạng bị hạch họe như anh nói ở trên, TV thấy không những do chính bài mình viết mà ngay cả những bài mình đọc, thấy có sự đồng cảm, mang về với đề tựa "SƯU TẦM" còn bị hạch hỏi nữa là đàng khác. Thôi thì, mỗi người mỗi tâm tình, cầu xin hiểu nhau không trước thì sau.

Hèn chi, NVX ở FB nên bỏ đây vắng vẻ. Nói gì nói, cũng rất mong những cựu tác giả của HM quay về, để con chữ sẽ ấm áp hơn.

Cảm ơn anh thật nhiều, coi vậy chớ những dòng chữ ngắn ngủi trên, góp phần rất lớn cho cái hứng thú viết cái gì đó trong nay mai.
Thân mến chúc anh và gia đình luôn vui và hạnh phúc!
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Ngươi vien xu

Re: Vùng Ðất Một Thói Quen

Postby Thuvang » 10 Jul 2019

Image


Đừng bao giờ đi quá xa quá khứ của mình, hãy để nó hoài hiện hữu, đặt nó vào khoảng lặng, hay nói một cách rộng lượng là hãy cho nó một chỗ tạm trú trong trái tim. Nó thuộc về ta, bất cứ ai đều có cảm xúc, thì rồi ai cũng có quá khứ thôi. Nếu có ngày trở về bên cạnh nó, đầm ấm vẫn còn nguyên.

Thói quen phải có ly cà phê buổi sáng là cần thiết đối với tôi. Ly cà phê cần phải có này, để mở đầu cho một ngày tươi tắn hơn, nhanh nhẹn hơn. Xét cho cùng, thì điều đó có thể không là gì đáng coi trọng, có thể không có nó, nhưng tôi lại thấy thiếu thiếu, có gì không trọn vẹn, nên cứ cần có nó, là hơn.

Cũng tương tự như trên, tôi giữ thói quen nhớ về những kỷ niệm, hay còn gọi là quá khứ, là những ngày tháng đã qua, thông thường tôi chọn lọc những ký ức vui nhiều hơn, tất nhiên, nhớ cũng đôi khi về trong ít nhiều tiếc nuối. Đơn giản, tôi nghĩ nhớ là một cảm xúc cần thiết trong tâm hồn, nhớ cánh đồng ruộng lúa, nhớ mái nhà, hàng rào, đám cỏ, nhớ ngay cà con chuồn chuồn, đom đóm...

Biết bao kỷ niệm tưởng rằng theo thời gian dài sẽ bất động, sẽ bị chôn vùi vào một nơi mịt mờ nào đó, nhưng tâm hồn con người là một kho chứa vô hạn, tất cả đều tồn tại, bên cạnh chủ nhân.

Từ những bài hát chép tay, đến những bài thơ từ tiểu học, có người vẫn còn nhớ như in.

Những gì đã qua, coi như những xác lá vàng, rơi từ mùa này rồi sang mùa sau, nhiều hơn, nhiều hơn... Từng chiếc lá rơi đó, chắc chắn sẽ không còn nguyên vẹn, những lỗ hổng xuyên thủng, những vết trầy trên phiến lá, những gãy gục bìa mép, rách toang... nhưng người ta vẫn biết, vẫn nhận ra, đây là chiếc lá.

Một thói quen nhớ về chuyện đã qua, tuy không là hay ho, không nói là bị chê trách, nhưng tôi vẫn quen cách nhìn hiện tại, pha lẫn thông chuyện ngày qua.

Con người theo tôi, hướng về mình, nhìn về bản ngã, mới có thể hiểu sự việc xảy ra là vì đâu. Đứt tay là do mình không cẩn thận, chớ nào phải là tại dao bén, sự ngã lăn từ cao cũng do mình không chú ý trong lúc đi, chớ nào tại bậc thang...

Sự tức giận vì thất bại, đổ vỡ, thường hay sanh ra bất mãn, sự nảy sinh ý tưởng đó, là do ta, do ta cứ nghĩ về bên ngoài mình, nghĩ rằng ai đó đang nhìn vào mình, phê phán mình, ta cần phải làm cái này, cần tạo ra điều kia, càng ngày nếu không tự kềm chế, ta lại muốn nhiều hơn.

Hiểu mình rồi sẽ hiểu người dễ dàng hơn, tình thương tha nhân cũng phát sinh từ ấy. Tự mình tạo cảm giác dễ chịu từ bên trong mình, sẽ giúp mình không đòi hỏi bên ngoài nhiều.
Biết cơn sóng trong lòng dạ và tìm cách lắng đọng khi trở về quá khứ, nhìn thẳng vào nó, mới tự tạo sức mạnh để điều chỉnh kịp thân tâm mình.
Hơi thở này nuôi thân ta, hãy dùng nó, xử dụng nó để mà nuôi ta.

Vầng trăng khuyết đêm qua, mang chút ánh sáng le lói sau lùm cây, tôi chợt thèm nghe quá đi thôi... thèm nghe tiếng ru à ơi hòa theo tiếng võng đưa kẽo kẹt.

(còn tiếp)
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Ngươi vien xu

Re: Vùng Ðất Một Thói Quen

Postby Ngươi vien xu » 14 Jul 2019

Biết bao kỷ niệm tưởng rằng theo thời gian dài sẽ bất động, sẽ bị chôn vùi vào một nơi mịt mờ nào đó, nhưng tâm hồn con người là một kho chứa vô hạn, tất cả đều tồn tại, bên cạnh chủ nhân.

Từ những bài hát chép tay, đến những bài thơ từ tiểu học, có người vẫn còn nhớ như in. ---------------

Hay lắm và rất đúng với nhiều người trong đó có NVX.. :tt:
......
Em cứ đến cứ đi và cứ khóc
Ta đã đi rồi ta lại sẽ về

User avatar
Ngươi vien xu
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $59,160
Posts: 1548
Joined: 28 Feb 2006
Location: USA
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Ngươi vien xu từ: Thuvang

Re: Vùng Ðất Một Thói Quen

Postby Thuvang » 19 Sep 2019

Tôi Rồi Sẽ Già?
----------------

Image


Tôi có tật, rất ghét nhìn những mảng vôi tróc lở trên tường, vì hễ mỗi lần nhìn vào nó, là lòng chợt như ủ dột, vướng víu một nỗi buồn, trong cảm giác của một con người hay món đồ đang bị chán ghét, bỏ quên… hay có thể gì gì đó, mà tôi cho là không hay lắm. Rồi theo đấy, hình như bao nhiêu nhiệt tình, tâm huyết của mình bị giảm đi rất nhiều.

Nơi tôi ở, trời chuẩn bị vào thu. Chiều chiều, mấy hôm nay được ngắm những mảng nắng vàng nằm phơi trên những chiếc lá, mà thật sự lá vẫn còn xanh. Nhìn một hồi, lòng nghĩ ngợi... nắng sẽ tàn, nắng sẽ tắt, rồi buổi chiều sẽ lặng lẽ ra đi.
Bao nhiêu chiều như vậy trong cuộc đời rồi nhỉ?

Ngày mai, sẽ có một ngày khác đến với mình bên cạnh những đổi thay. Một bằng chứng là tuổi trẻ, thanh xuân của mình đã chìm trong cái đổi thay ấy.

Gió vẫn thổi, mây vẫn bay, và vô vàn vật thể trên đời vẫn diễn ra y hệt, nhưng bên cạnh, có thể có những cái lại hiện ra, hôm nay xấu xí hơn hôm qua, buồn bã hơn hôm trước. Tỷ như là, hoa Mười giờ lúc sáng và lúc chiều, vẻ đẹp khác nhau xa. Như chiếc ghế trong công viên, giờ không ai ngồi, nhìn nó rất là trơ trọi, không như hôm qua đã có cặp tình nhân, họ ngồi đó nhỏ to tâm sự, nói cười ríu rít trong yêu thương và hạnh phúc.

Thường khi, những người bước qua ngưỡng tuổi năm mươi, được ví như một chiếc lá vàng, có lẽ phần lớn nghiêng về tính cách rơi rụng của nó nhiều hơn. Chớ xét ra cho cùng, một chiếc lá dẫu có vàng úa đến cỡ nào, có rách tơi tả, mẻ nhiều góc cạnh đến đâu đi nữa, rồi thì người ta nhìn vào vẫn biết... đó là chiếc lá.
Còn con người, thời gian lấy đi xương cốt, dòng đời đem lại đắng cay… nhưng đổi lại tạo hóa cho ta trí tuệ, cùng những cảm giác ngọt bùi.
Sự trưởng thành nào cũng trả giá xứng đáng cho nó.
Khi còn bé tập đi, tập nói thì té lên, té xuống, nói năng bi bô, trật tình trật lý.
Thuở mới lớn, thì ôi thôi cõi lòng rộng mở, mặc sức tung bay, đầy ắp những mong cầu, ao ước trên con đường đi đến mục tiêu của cuộc sống… buồn vui từ đó cũng tăng giảm theo.
Rồi, đến mức trưởng thành, là lúc phải sống với ý thức tiến về phía trước để theo kịp trào lưu xã hội… và cũng là lúc phải tự mình nghe tiếng mình thở dài... trong thất bại.

Giai đoạn nào đi qua cũng để lại kỷ niệm, tất nhiên không ai níu giữ khoảng thời gian nào cả…
Giá trị của một cuộc đời đâu nằm ở những gì đã đến, đã đi, được, thua, còn, mất. Tất cả chỉ là cái bề ngoài, cái giá trị là ở chỗ mình đã đến và in dấu ấn gì trong khoảng đời.

Đừng nhìn mây, khen mây đẹp mà bỏ quên cả bầu trời hôm đó.
Nhìn vào một người nào đó, qua dáng dấp chậm chạp vì tuổi “già” đi nữa, chắc chắn ai cũng vẫn nhìn thấy, vẫn nhớ lại những giá trị mà người ấy đã tạo ra trong cuộc đời của họ.

Rất thường tình thôi, có những bức tranh là tuyệt tác nhưng đôi khi vẫn được họa sĩ lồng trong một khung ảnh tối tăm, hay nôm na gọi là tối om.

Đối với thời gian, ai cũng là người thua cuộc trên con đường đấu tranh với nó.

Những đường nét xuân thì phai nhạt, trí óc quên trước quên sau. v.v... nhưng dù gì, ta vẫn còn mang hình hài của ta thuở trước.

Già không là cái đích sau cùng ta muốn đến, mặc dầu ai cũng giật mình, bùi ngùi khi chứng kiến hay nghe tin một cái chết từ người thân quen.
Một vài nếp nhăn từ chuôi mắt, vài sợi tóc bạc trên mái tóc, mắt quầng sâu, đi đứng chậm chạp... đó là những đổi thay không tránh khỏi.

Già chẳng là điều ta mong muốn, nhưng lúc già là lúc không nên bận lòng, không cần đối phó với bên ngoài nhiều như trước nữa. Cứ mang vào mình một tâm trạng thưởng thức, bao nhiêu chuyện mình đã từng nếm trải.

Mỗi lần đi ngang qua ngôi trường nào đó, những kỷ niệm học trò vẫn hiện về tươi như mới hôm qua, ta cũng có thể nở một nụ cười. Hảnh diện vui cùng với điều mình vừa hồi tưởng, thiết nghĩ đó cũng là nội lực, là sức mạnh từ bên trong bản thân, có khi có hay hơn những viên thuốc bổ, đó mà.

Con người, thường có rất nhiều nhược điểm như tự ti, lười biếng, ốm đau, bệnh tật, mặc cảm…, mà hình như tất cả lại thích đổ dồn vào một chữ "già", có công bằng hay không?

Cuộc sống là hữu hạn – Trăm năm thôi mà. Khẳng định vậy để sống cùng với nó và vượt qua. Gặp chút trái gió trở trời rồi sanh bệnh thì cố gắng uống thuốc. Năng lực thông minh, nhanh nhẹn giảm, cũng chẳng nên chán nản, bỏ cuộc rồi tự giới hạn mình.

Đừng để chữ già đeo nặng tâm hồn, hãy biết một điều là trời quang mây tạnh thì sáng sủa và ấm áp.
Và một tâm hồn bình lặng ắt cuộc sống sẽ tươi vui hơn.

*************

Có phải, đây chỉ là chuyện trong vùng đất một thói quen.
Nghĩ về cuộc đời để có thể vương đôi tay trần đi tới trước, ngước cao đầu nhìn thấy được đỉnh cao của cuộc sống.

Những ánh nắng, những giọt mưa, những cơn gió.. làm mảnh đất thêm phì nhiêu,mầu mở. Còn con người, nếu còn tồn tại là còn khao khát cuộc sống tốt đẹp, vui tuơi.

Khát vọng sống, được tạo thành chính từ trong cảm xúc của chính người đó, phụ thuộc trong địa vị, cảnh ngộ, lứa tuổi của mỗi một nguời.

... Rồi thì, sẽ giảm đi những đêm thao thức, trăn trở, suy tư, vì cuộc đời chẳng mang thân phận của "bèo giạt mây trôi".

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Ngươi vien xu, Lien 53


Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 11 guests