(Hình trên mạng)
Vùng đất một thói quen
Lúc sau này, hễ chiều, là phía sau nhà lại rộn lên những tiếng chim kêu, ríu ra ríu rít, phải nói là náo động cả một góc trời. Tai nghe, mắt thì ngó lên mấy lùm cây, dẫu là không thấy chúng, nhưng nghe rồi tưởng tượng như là có cả gia đình chim đang họp mặt đông đủ, sau một ngày làm việc mệt nhọc. Mà đặc biệt, có một tiếng hót với âm thanh nhỏ nhẹ, dây dưa hơn so với các tiếng khác "... te te...eee... te teeee , cho phép tôi mường tượng như là giọng của một người phụ nữ, đang trò chuyện cùng chú chim khác phái nào đó, bên cạnh những tiếng kêu non nớt sánh như là những đứa trẻ thơ. Ôi, đầm ấm vô cùng cảnh tượng ấy.
Ngồi mà nghe, ngồi mà ngó về xa xăm, để đưa lòng xuôi về cái cảnh nhà quê của hồi xửa hồi xưa. Không có gì đáng gọi là "hoành tráng", không có gì để khoe khoang là văn minh, mà chỉ là muốn nếm lại cái hương vị ngọt ngào, êm đềm và thanh bình trong cuộc sống ngày xưa mà mình đã có.
Gần gũi quá, cái chái bếp có đụn củi được xếp ngay ngắn bên cạnh, cái gạc-măng- rê có cái sóng đủa tre, máng kế bên tủ. Quay qua, là cái cái bàn với cái lồng bàn, chung quanh là mấy cái ghế đẩu, ngồi xuống bàn mà nhìn vào bốn cái chun nước dưới bốn chân tủ, để ngăn kiến không thể bò vào, ngần ấy nhớ thôi là ngập tràn cảm xúc...
Vẫn là buổi chiều với ánh tà dương, nhưng thường làm cho lòng dạ mình liêu xiêu, dao động, đủ thấy cuộc đời thanh xuân đang dần dần lui mất.
Không phải là người sống vì quá khứ, nhưng tôi tự biết trái tim mình bừng sống dậy lần nữa, ngay cả đôi khi nhỏ vài giọt lệ, mỉm nụ cười tươi trong lúc tìm về đường xưa lối cũ ấy.
Tự thuở chào đời, hạnh phúc được làm người đã mở đầu bằng tiếng khóc tu-oa, thì với sự đi tìm quá khứ, theo thói quen này, trái tim héo mòn sẽ có dịp rung động trở lại, không bằng một áp lực từ đâu cả, nó đơn giản được hiểu như là đang tìm lại được lẽ sống lần nữa, thế thôi.
Nhìn đứa trẻ vô tư nô đùa, đố ai không thèm thuồng nhớ về khoảnh khắc riêng của chính mình.
Khi ở độ tuổi chín, mười tuổi, tôi vẫn là một bé gái không hơn, không kém, chỉ biết học và chơi.
Học thì không giỏi mà cố gắng học. Học với cố gắng để mai sau thành một "ai đó". Thành một cô giáo, thành một cô dược sĩ, thành một cô thư ký giỏi... và cuối cùng, bây giờ tôi vẫn là tôi trong tận cùng của tâm hồn.
Con người sống, thì có yêu thương, mỗi người mỗi cách khác nhau, nhưng tôi chắc một điều là trong cuộc sống, đôi lúc chúng ta có những điều đáng được nói, đáng được làm mà cứ chần chừ chưa nói, chưa làm. Ngược lại, cónhững điều không cần hay không chính đáng được nói, lại đi nói hay làm ra chuyện.
Thế nên, lúc trở vào quá khứ thì mới biết, mới tự học hỏi, hiểu ra chuyện phải sống một cuộc đời như thế nào.
Không bao giờ là muộn để làm, để nói bất cứ gì, nếu mình thấy cần phải nói, phải làm.
(còn tiếp)