Đổi Mùa
Tôi biết, mình lắc đầu nhiều hơn so với thời còn trẻ. Biết mình, bây giờ rất sợ làm cho ai đó đau, ai đó buồn, dù chỉ là vô tình.
Tôi biết, mình thầm lặng hơn lúc trước, không còn thích giải bày nhiều nữa, nhưng không phải là buồn phiền mà chỉ muốn có dịp thụ hưởng cái thú vị của một cuộc sống yêu thượng
Vắt hết sức lực của mình ra để đảm đang, để chịu đựng, rồi nhận về mình, niềm hạnh phúc hơn người, đó là hạnh phúc được chia sẻ, được gánh bớt nhọc nhằn cho ai đó.
“Nếu thấy một gia đình hạnh phúc; bạn hãy tin rằng trong ngôi nhà đó có một người đàn bà biết hy sinh ” – (Rene Bazin)
Câu nói trên chỉ là vô tình đọc được trong một lần lướt mạng, nhưng tôi cứ đọc đi đọc lại nhiều lần và cảm thấy đúng đúng, hay hay.
Trong cuộc sống này, dù là có vài ba người bạn tri kỷ, có sự cảm thông sâu sắc với nhau thì mỗi người cũng vẫn là ở trong một thế giới cách biệt, chẳng thể nào giúp gì được cho nhau, vì ai nấy đều phải sống cho cuộc sống của chính mình, đối diện với những hoàn cảnh và những bổn phận buộc ràng. Hạnh phúc chăng, là có được cái cảm giác ấm lòng khi chợt nghĩ về nhau.
Không ai có thể cảm nhận được hoàn toàn những điều người khác cảm nhận, ngay cả những người thân trong gia đình.
Lạ lùng lắm, tâm hồn con người có sức nặng hơn ngàn lần so với thể xác. Nặng đến nổi, có khi chính bản thân không nâng đỡ được, mà phải nhờ đến người khác. Nếu có một nỗi buồn, một nỗi nhớ… gọi là rất nhiều mà không ai có thể nói chính xác số lượng cân, đong, đo đếm để biết được là bao nhiêu.
Buồn, đau hay những tâm trạng tiêu cực nếu có đến, phải đối diện, đừng đối đáp gượng gạo, đừng chạy trốn, càng chạy trốn càng kéo dài sự loanh quanh buồn bã. Cuộc sống dù có thể không công bằng, ngoài tầm kiểm soát, dù bị đè bẹp xuống, nhưng phải tìm cách sống khác đi, mọi thứ rồi sẽ thay đổi.
Khi cuộc sống bị tắt nghẹn, bị u uất, bị thất bại mà chúng ta cứ chịu đựng, ôm lấy thất bại sẽ không giải quyết dược gì. Phải bức phá, phải tìm cách bung ra đừng để sự suy nghĩ thua kém, hành động yếu ớt giăng bày trong đầu óc, làm cạn kiệt niềm tin trong tâm hồn.
– Người khỏe thì thấy trời đất bao la quang đãng.
– Lúc sức khoẻ suy yếu, nhuốm bệnh thì thấy đất trời một màu đen u ám, lạnh lẽo và chán nản. Đó cũng là lý do, người với người luôn cần nhau những câu nói chăm lo, đồng cảm.
– Lúc buồn bã thì chẳng thiết làm gì. Hãy thử thả bộ trên đường, cho mỏi nhừ chân cẳng, mua sắm vài món đồ không cần thiết rồi về nhà, nằm dài như xác chết.
– Lúc mệt mỏi thì cứ lười biếng, nghỉ ngơi hẳn hòi, rồi sẽ tiếp tục làm lại, sáng suốt và dễ chịu hơn.
– Lúc thấy đời là muôn ngàn vẽ đẹp thì cứ mơ mộng, thả hồn theo những dòng thơ, khúc nhạc, tự mình thi vị hóa cuộc sống, dù có sến chút cũng chẳng sao, chẳng ai bắt tội mình.
… Vậy đó, mình cho phép mình đổi mùa trong tư tưởng. Xét cho cùng, sống như vậy, ta mới mong có được sự hài hòa để chịu đựng với tất cả gay gắt, quay quắt của cuộc đời.
Đổi mùa để mình nhìn lại mình, để hiểu người bên cạnh nhiều hơn nữa.
Tập tành học cách đổi mùa là có thể chấp nhận mọi thứ kể cả thất bại.
Biết đối diện cuộc sống của chính mình, thay đổi, hoà nhập vào để sanh tồn. Nếu không, đố chúng ta lo liệu gì được cho ai.
(còn tiếp)