Đổi Mùa

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Đổi Mùa

Postby Thuvang » 21 Oct 2018

Đổi Mùa


Image


Tôi biết, mình lắc đầu nhiều hơn so với thời còn trẻ. Biết mình, bây giờ rất sợ làm cho ai đó đau, ai đó buồn, dù chỉ là vô tình.

Tôi biết, mình thầm lặng hơn lúc trước, không còn thích giải bày nhiều nữa, nhưng không phải là buồn phiền mà chỉ muốn có dịp thụ hưởng cái thú vị của một cuộc sống yêu thượng
Vắt hết sức lực của mình ra để đảm đang, để chịu đựng, rồi nhận về mình, niềm hạnh phúc hơn người, đó là hạnh phúc được chia sẻ, được gánh bớt nhọc nhằn cho ai đó.

“Nếu thấy một gia đình hạnh phúc; bạn hãy tin rằng trong ngôi nhà đó có một người đàn bà biết hy sinh ” – (Rene Bazin)

Câu nói trên chỉ là vô tình đọc được trong một lần lướt mạng, nhưng tôi cứ đọc đi đọc lại nhiều lần và cảm thấy đúng đúng, hay hay.

Trong cuộc sống này, dù là có vài ba người bạn tri kỷ, có sự cảm thông sâu sắc với nhau thì mỗi người cũng vẫn là ở trong một thế giới cách biệt, chẳng thể nào giúp gì được cho nhau, vì ai nấy đều phải sống cho cuộc sống của chính mình, đối diện với những hoàn cảnh và những bổn phận buộc ràng. Hạnh phúc chăng, là có được cái cảm giác ấm lòng khi chợt nghĩ về nhau.

Không ai có thể cảm nhận được hoàn toàn những điều người khác cảm nhận, ngay cả những người thân trong gia đình.

Lạ lùng lắm, tâm hồn con người có sức nặng hơn ngàn lần so với thể xác. Nặng đến nổi, có khi chính bản thân không nâng đỡ được, mà phải nhờ đến người khác. Nếu có một nỗi buồn, một nỗi nhớ… gọi là rất nhiều mà không ai có thể nói chính xác số lượng cân, đong, đo đếm để biết được là bao nhiêu.

Buồn, đau hay những tâm trạng tiêu cực nếu có đến, phải đối diện, đừng đối đáp gượng gạo, đừng chạy trốn, càng chạy trốn càng kéo dài sự loanh quanh buồn bã. Cuộc sống dù có thể không công bằng, ngoài tầm kiểm soát, dù bị đè bẹp xuống, nhưng phải tìm cách sống khác đi, mọi thứ rồi sẽ thay đổi.

Khi cuộc sống bị tắt nghẹn, bị u uất, bị thất bại mà chúng ta cứ chịu đựng, ôm lấy thất bại sẽ không giải quyết dược gì. Phải bức phá, phải tìm cách bung ra đừng để sự suy nghĩ thua kém, hành động yếu ớt giăng bày trong đầu óc, làm cạn kiệt niềm tin trong tâm hồn.

– Người khỏe thì thấy trời đất bao la quang đãng.

– Lúc sức khoẻ suy yếu, nhuốm bệnh thì thấy đất trời một màu đen u ám, lạnh lẽo và chán nản. Đó cũng là lý do, người với người luôn cần nhau những câu nói chăm lo, đồng cảm.

– Lúc buồn bã thì chẳng thiết làm gì. Hãy thử thả bộ trên đường, cho mỏi nhừ chân cẳng, mua sắm vài món đồ không cần thiết rồi về nhà, nằm dài như xác chết.

– Lúc mệt mỏi thì cứ lười biếng, nghỉ ngơi hẳn hòi, rồi sẽ tiếp tục làm lại, sáng suốt và dễ chịu hơn.

– Lúc thấy đời là muôn ngàn vẽ đẹp thì cứ mơ mộng, thả hồn theo những dòng thơ, khúc nhạc, tự mình thi vị hóa cuộc sống, dù có sến chút cũng chẳng sao, chẳng ai bắt tội mình.

… Vậy đó, mình cho phép mình đổi mùa trong tư tưởng. Xét cho cùng, sống như vậy, ta mới mong có được sự hài hòa để chịu đựng với tất cả gay gắt, quay quắt của cuộc đời.

Đổi mùa để mình nhìn lại mình, để hiểu người bên cạnh nhiều hơn nữa.
Tập tành học cách đổi mùa là có thể chấp nhận mọi thứ kể cả thất bại.

Biết đối diện cuộc sống của chính mình, thay đổi, hoà nhập vào để sanh tồn. Nếu không, đố chúng ta lo liệu gì được cho ai.

(còn tiếp)
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Tố Cầm, Ngươi vien xu

Re: Đổi Mùa

Postby Thuvang » 02 Nov 2018

“Ai cũng nghĩ đến việc để thay đổi cả thế giới, nhưng không ai nghĩ đến việc thay đổi chính mình” Leo Tolstoy

Việc thay đổi chính mình xem ra rất khó.

Con người sống với những nhu cầu nhưng luôn phải phù hợp khả năng, hoàn cảnh mình đang sống, tựa như ta phải để ý theo dõi những bước chân mình đang đi để tránh sự vấp ngã gây thương tích.

Cuộc sống bề bộn thì đã quá quen thuộc đối với mọi người, nhưng cái cực kỳ lắt léo là con người, cứ muốn quay về cái xa xưa, cái thuở êm đềm mù mịt, có khi tự tìm cho mình một chỗ nghỉ chân rồi nằm vùi trong ấy mà thương nhớ. Trong cái nửa chừng bộn bề cuộc sống hàng ngày, sự dừng chân này đã gây nên ít nhiều khó khăn, đình trệ… rồi cứ như thế mà vấp va vấp vãy, mặc dù đã tự mình che đậy nỗi lòng.

Nhớ nhung mà giả vờ quên lãng, nặng mang mà thờ ơ, lạnh nhạt. Khoác lên mình cái vẽ mặt bình thản, bên cạnh những cơn sóng lòng đang quẩy đạp, chẳng chịu lặng im.

Những lặng thầm trắc ẩn tâm tư đó, thường khi được tìm thấy trong những giọt nước mắt.

Một giọt nước mắt, tự thân nó đều phải đi qua một quá trình. Có khi chớp nhoáng, có khi rất ngắn mà đôi khi cũng rất dài, xuyên một chuyến đi, xuất phát từ nhận xét của trái tim, rồi mới xao lòng, rồi mới lăn dài trên má và chạm nhẹ vành môi, mằn mặn, tê tê…
Để có một giọt nước mắt lăn dài kia, có khi phải trải qua nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm…


Phải chấp nhận buồn, chấp nhận đau khổ khi phải đối diện với những thứ cảm xúc thuộc về xa xôi, thuộc về vĩnh biệt. Khóc cũng được, cũng chẳng sao.

Con người yêu thương nhau, lừa dối nhau, ngán ngẫm nhau, xa rời nhau… giống như là định lý của cuộc đời.

Ai cũng muốn mình phải có một cái gì đó, để lại cho đời. Tiền bạc, nhà cửa, danh vọng, địa vị …, và những thứ này đã khiến tâm hồn con người rơi tụt xuống hố sâu thất vọng, khi mất đi hay không đạt đươc như ý nguyện.

Trong năm có mùa, trong tháng có tuần, trong tuần có ngày, có sáng, trưa, chiều, tối… Con người có lúc vầy, lúc khác, đó là sự tự nhiên. Cuộc đời nào cũng có lúc lên, lúc xuống.

Đổi mùa là một cách điều chỉnh để tự thích nghi với cuộc sống, với bức tranh đời của mình. Có người thích màu đậm, có kẻ thích màu nhạt và có khi có người thích một màu mà không bút mực nào vẽ được.

Thấu hiểu được sự đổi mùa trong tâm hồn ví như người đàn bà “trở dạ” để sanh ra những điều mới, điều đáng sống hơn. Đổi mùa với ít nhiều đau đớn khi cố ngoái lại tìm những khoảnh khắc đã qua, nhưng chính lúc ấy là lúc ta nghe được thật rõ tiếng lòng mình, tìm lại mình trong sâu thẳm tâm hồn.

Biết chắt lọc cái hay dở, biết đúc kết những trải nghiệm cũng như biết cảm thông với người chung quanh nhiều hơn nữa.

Nước vô ao thì thành nước ao, nước ở sông thành nước sông, nước ở biển thì là nước biển. Mỗi một người chúng ta, đều đang thủ một vai diễn của mình trong xã hôi.

Ngày sanh ra, ta biết. Ngày mất đi, không ai biết. Luật tạo hóa đã sẳn dành.

Đời sống trăm năm ngắn ngủi, mong manh. Bây giờ, có thêm ngày, thêm tháng, thêm sinh nhật, thì ta có dịp thêm suy tư, thêm điều tử tế, thêm ngọt ngào, thêm ân cần, thêm lời cám ơn, thêm những lần mình đã và sẽ làm, thêm dí dỏm, thêm lần sống thật với lòng mình… và chắc chắn là sẽ có thêm rất nhiều nụ cười.

Thu đã tàn, lá vàng lìa cành gần hết và Đông sắp sửa về trong từng hơi gió. Lại thêm lần nữa giao muà.
Chuẩn bị chiếc áo ấm, khăn choàng cổ… và chuẩn bị cho mình một tinh thần, đổi mùa theo cung bậc thăng trầm trong cuộc sống.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, hihi206, Ngươi vien xu


Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 16 guests