Cho Hôm Nay & Ngày Mai
Hôm nay, nhân nói chuyện với một người bạn đang bịnh vẫn còn phải uống thuốc... lòng thì muốn chia sẻ những đau đớn cho bạn mà không biết phải làm sao!
Chia sẻ là mình phải gánh bớt đi những gì mà người đó đang gánh chịu…. nhưng làm sao để cho người đó khỏi bịnh hay làm sao cho người ta đỡ đau... không cách nào được...
Đêm về, vẫn với cố tật lan man, cho phép đầu óc lại nghĩ đến một người đang phải đang nằm trên gường bịnh rồi tự trách mình thiếu sót..., thôi đành chỉ biết nguyện cầu.
Ngày mai. Ngày mới bắt đầu, thức dậy...sẽ thấy một điều gì đó chung quanh, và lại loanh quanh trong suy nghĩ nữa, phải không?
Tôi hỏi và lại tự trả lời : ” chắc là có... " rồi tự mình nở nụ cười thật nhạt nhẽo với chính mình … tiếp tục miên man tự trách cho đến khi thiếp vào giấc ngủ lúc quá nửa đêm.
Tôi thường hay như vậy? Có phải bị bịnh tâm thần không với những thói quen như vậy? Tôi thầm hỏi và vẫn không cần có câu trả lời cho mình, chắc có lẽ cũng chẳng cần thiết lắm ..
Nhìn chung quanh rồi miên man suy nghĩ về những gì mình nhìn thấy …vui hay buồn cũng nghĩ ngợi.
Hôm qua thấy một phụ nữ lớn tuổi đi chầm chậm trên đường… nhìn rồi lại nhớ Mẹ, nhớ thật nhiều, nhớ đến nỗi muốn chạm vào da thịt của người.
Nhìn giọt mưa rơi.. cũng buồn, buồn vì nghĩ đến sự lẻ loi, lạc loài của những tâm hồn đâu đó đang bị lãng quên …
Nhìn mây trôi trôi… rồi lại mơ, rồi lại nhớ những người đang ở xa mình, nhớ kỷ niệm hồi thời xưa cũ.
Mỗi ngày đi làm về chung chuyến xe với một nhóm trẻ bị khuyết tật, không nói được, tuy vậy các bạn ấy vẫn chuyện trò vui vẻ với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà họ học được trong trường, lòng tôi cảm thấy nao nao, xúc động khi đưa mắt nhin.. nhìn và nghĩ cuộc đời này sao có hoàn cảnh sống vô cùng khác biêt.
Bất hạnh riêng dành cho ai và hạnh phúc cho ai ?
Nụ cười dành cho ai và tiếng khóc dành cho ai ?
Đẹp cho ai và xấu cho ai ?
V.v….và muôn ngàn khác biệt ai có, ai không.
Nhìn thấy những cảnh thiếu thốn, không chia sẻ được đôi khi tự xem mình là người vô dụng quá.
Mặc dầu biết rằng, Khó có thể nhìn thấy hết trong từng các ngỏ ngách của mỗi một cuộc đời,khó mà biết hết được những tận cùng tâm tư của mọi người chung quanh.
Thôi thì ta cứ nhìn mà mỉm cười với cái vui và nhỏ lệ với cái buồn nhân thế …..
Hãy nhìn và hãy nói lời chia sẻ bằng một thứ văn chương trong cuốn từ điển tâm hồn của mình để ta chẳng còn thấy sự cô đơn trong dòng đời đang tiến về phía trước.
Hãy nhìn với một trái tim yêu ….đó là điều chia sẻ!
Thuvang