Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Postby Thuvang » 27 May 2018

Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Image

Hôm nay, nhân nói chuyện với một người bạn đang bịnh vẫn còn phải uống thuốc... lòng thì muốn chia sẻ những đau đớn cho bạn mà không biết phải làm sao!

Chia sẻ là mình phải gánh bớt đi những gì mà người đó đang gánh chịu…. nhưng làm sao để cho người đó khỏi bịnh hay làm sao cho người ta đỡ đau... không cách nào được...

Đêm về, vẫn với cố tật lan man, cho phép đầu óc lại nghĩ đến một người đang phải đang nằm trên gường bịnh rồi tự trách mình thiếu sót..., thôi đành chỉ biết nguyện cầu.

Ngày mai. Ngày mới bắt đầu, thức dậy...sẽ thấy một điều gì đó chung quanh, và lại loanh quanh trong suy nghĩ nữa, phải không?
Tôi hỏi và lại tự trả lời : ” chắc là có... " rồi tự mình nở nụ cười thật nhạt nhẽo với chính mình … tiếp tục miên man tự trách cho đến khi thiếp vào giấc ngủ lúc quá nửa đêm.

Tôi thường hay như vậy? Có phải bị bịnh tâm thần không với những thói quen như vậy? Tôi thầm hỏi và vẫn không cần có câu trả lời cho mình, chắc có lẽ cũng chẳng cần thiết lắm ..

Nhìn chung quanh rồi miên man suy nghĩ về những gì mình nhìn thấy …vui hay buồn cũng nghĩ ngợi.

Hôm qua thấy một phụ nữ lớn tuổi đi chầm chậm trên đường… nhìn rồi lại nhớ Mẹ, nhớ thật nhiều, nhớ đến nỗi muốn chạm vào da thịt của người.
Nhìn giọt mưa rơi.. cũng buồn, buồn vì nghĩ đến sự lẻ loi, lạc loài của những tâm hồn đâu đó đang bị lãng quên …
Nhìn mây trôi trôi… rồi lại mơ, rồi lại nhớ những người đang ở xa mình, nhớ kỷ niệm hồi thời xưa cũ.
Mỗi ngày đi làm về chung chuyến xe với một nhóm trẻ bị khuyết tật, không nói được, tuy vậy các bạn ấy vẫn chuyện trò vui vẻ với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà họ học được trong trường, lòng tôi cảm thấy nao nao, xúc động khi đưa mắt nhin.. nhìn và nghĩ cuộc đời này sao có hoàn cảnh sống vô cùng khác biêt.
Bất hạnh riêng dành cho ai và hạnh phúc cho ai ?
Nụ cười dành cho ai và tiếng khóc dành cho ai ?
Đẹp cho ai và xấu cho ai ?
V.v….và muôn ngàn khác biệt ai có, ai không.

Nhìn thấy những cảnh thiếu thốn, không chia sẻ được đôi khi tự xem mình là người vô dụng quá.
Mặc dầu biết rằng, Khó có thể nhìn thấy hết trong từng các ngỏ ngách của mỗi một cuộc đời,khó mà biết hết được những tận cùng tâm tư của mọi người chung quanh.

Thôi thì ta cứ nhìn mà mỉm cười với cái vui và nhỏ lệ với cái buồn nhân thế …..
Hãy nhìn và hãy nói lời chia sẻ bằng một thứ văn chương trong cuốn từ điển tâm hồn của mình để ta chẳng còn thấy sự cô đơn trong dòng đời đang tiến về phía trước.
Hãy nhìn với một trái tim yêu ….đó là điều chia sẻ!

Thuvang
Last edited by Thuvang on 28 May 2018, edited 1 time in total.
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, IFlyX5, Tố Cầm, Ngươi vien xu, hihi206

Re: Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Postby Thuvang » 28 May 2018

Tôi hôm nay...

Lúc hí hoáy viết điều gì đó là lúc tâm tư đang trong trạng thái bình lặng, hay nói khác khác đi là lúc buồn đã thấm, vui đã về, và kề cận bây giờ chỉ là những con chữ nhỏ, thế thôi. Đây có phải là sự may mắn cho tôi không?

Tôi là ai?

Hồi còn trẻ thì mơ ước bằng những viễn ảnh huy hoàng, hạnh phúc. Có chồng, có con cái, gia đình vui vẻ...

Hôm nay, bây giờ với cuộc sống được một công ăn việc làm, có tiền chi xài là đạt yêu cầu sống còn.

Suốt thời gian sống, có khi ngay cả việc nói lên ý tưởng của mình bằng lời nói cũng là điều khó khăn, không trọn vẹn... huống hồ gì bằng hành động, nên tôi coi như lúc nào cũng phải luôn ráng sức, phải cố gắng rất nhiều. Mặc dầu, có khi phải cúi đầu, ôm trái tim mà khóc nhưng có khi cũng biết rộn ràng, ngẩn đầu lên để nở nụ cười hạnh phúc.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, mặt trời tỏa ánh nắng chan hòa, hoa lá nhìn xanh tươi hơn, tiếng chim chóc ríu rít từ lúc trời còn mờ sáng ... khiến tâm hồn tôi cảm thấy vui vui và có vẽ bình thản hơn.

Mỗi ngày, nhịp sống cuộc đời luôn đưa con người vào những ưu tư, tính toan, lo lắng, nên lúc nào có dịp là tôi thường tìm ra ngồi ngoài sân lắng nghe tiếng chim hót, nhìn đôi chân nhỏ, đôi cánh mỏng, nhìn cái mỏ tìm mồi rất nhanh của chúng, nhìn chúng chuyền cành, tôi chợt biết vì sự sống còn ai cũng phải bương chải để sinh tồn và hưởng thụ điều mình cần có. Trong khoảng thời gian ấy, những suy tư, toan tính đến bên cạnh tôi cũng tảng lờ, bảo rằng hãy nằm yên chờ tôi, phải chờ đợi giây phút mà tôi cần để đong đầy nhựa sống yêu thương cho trái tim tôi.

Những tin tức từ báo chí, truyền hình, trên mạng đôi khi khiến nhịp đập trái tim mình thêm nặng nề, tôi từ lâu rất e sợ thời gian đó, nó khiến cho mình cảm thấy buồn rũ rượi, nghĩ ngợi xa xôi, đôi khi khiến cho tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu cho đúng và kịp thời.
Tôi đã cố sửa đổi cái tật này (phải nói là tật mới đúng nghĩa), để tránh cái cảm giác hồi hộp như đang đi xuống vực thẳm. Tệ hại hơn, có khi trong lúc ấy, tôi một mình bật khóc như đang có điều gì ấm ức, ngang trái nào xảy đến. Khóc xong rồi lại cầu nguyện.
Sau mỗi lần như vậy... rồi thì ngày mai cũng đến...

Ngày mai, sự buồn bã chấm dứt, và kế theo tự nhiên là mình tự tái tạo cho mình sức mạnh để tiếp tục đi hết con đường trần.

Tại sao không? Trái tim còn đập là ta còn sống. Với ý chí mạnh mẽ và tình yêu thương, ta hôm nay rồi sẽ có một ngày mai tốt đẹp hơn. Dặn lòng mình như vây.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Tố Cầm, Ngươi vien xu

Re: Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Postby Thuvang » 02 Jun 2018

Hôm nay & ngày mai

Hôm nay, tôi im lặng nhiều hơn, cứ ngồi thừ người ra, mắt nhìn gần như bất động vào một chỗ... hình như buồn buồn đang len lỏi, đang ngồi cạnh mình và đang cố tình nắm chặt trái tim.
Thường vào những lúc như vậy, tôi lại muốn xa lánh bạn bè chung quanh không phải vì ghét hay không thích họ, mà vì tôi không muốn than vản với ai tâm trạng không vui này, vì tôi cho rằng đó là một sự kém cỏi trong tâm hồn mình nhất thời, hãy để một mình mình đau.

Mỗi con tim đều cần có sự va chạm, khao khát va chạm, có va chạm mới trưởng thành và từ sự va chạm đó giúp cho ta khỏi phải sống trong cảm giác cô đơn, lẻ loi, hiu quạnh. Nhưng ít ai tận dụng hết sức mạnh và khả năng của nó, chủ nhân trái tim thường luôn dùng lý trí trong suy nghĩ mà dẫn dắt, luồn lái nó vào một nơi đáng lý ra trái tim không phải tới.
Bất an lại từ đó nãy sinh, lại xuất hiện trong tâm tư. Rồi người chủ lại lần dò đi tìm sự cảm thông, sự quan tâm, chia sẻ.

Đời không bao giờ như ý, biết là vậy, nhưng bên cạnh đó, đời lại có những lắt lẻo, khó hiểu.Nụ cười không đơn giản là biểu hiệu của niềm vui và nước mắt đôi khi không là nỗi buồn. Có người đem giấu tiếng khóc vào trong một khoảng lặng của tâm tư làm gia tài thật cho chính riêng mình hưởng thụ , dối quanh lòng mình để nụ cười được nở trên môi của những người thân yêu.

Trái tim nào cũng biết vui và buồn, chúng ta không có cách nào cho nó diễn tả đúng nghĩa nên đành chối bỏ lòng mình. Có lẽ, hôm nay tôi là người đem nỗi buồn ra trang trải những vấp ngã của mình.

Hãy thử ngừng lại vài ba phút, bước ra khỏi vòng cảm nhận lẩn quẩn, đa đoan bất ổn này và thả lòng vào mơ ước. Ước sao trái tim mình bây giờ sẽ có một nhịp đập khác hơn, một nhịp đập mới thay thế nỗi chán nản này... chắc chắn bình an sẽ về trong sự chờ đợi ngày mai...

Ngày mai... rồi sẽ khác. Ngày mai rồi sẽ có được sự quên lãng, nỗi buồn hôm nay sẽ là cái gì đó của quá khứ mà thôi, ngày mai này ta sẽ biết cách để khỏi rơi vào nỗi buồn ngày hôm nay. Chỉ có con người mới có sức mạnh quyền lực để biết nở nụ cười hạnh phúc.
Chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi, rồi mình sẽ có cơ hội tạo cuộc sống tốt hơn cho mình.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Tố Cầm, Ngươi vien xu

Re: Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Postby Thuvang » 08 Jun 2018

Viết về hôm nay...

- Hôm nay, mình phải nấu món gì cho Tấm, Cám ăn đây?
Sáng thức dậy, vừa đi từ cầu thang xuống nhà bếp, tôi đã lầm thầm nói trong bụng như thế, coi như đó là cái nút nhấn để tôi bắt đầu vào một ngày nghỉ của tôi.
- Nhưng nấu gì?
- Chưa biết. Nhưng chắc chắn phải nấu món nào mà chúng nó thích mới được.
- ... mà món gì? Liệu có còn ngon như trước không? - lại lầm thầm trong đầu.
Cuối cùng tôi quyết định sẽ nấu món cà ri gà Ấn Độ (vì cả hai đều thíchnhững món ăn cay thiệt là cay)

Khuấy xong ly cà phê, ngồi xuống chiếc bàn tròn trong nhà bếp, tay cầm ly cà phê còn nóng. Với thói quen hàng ngày, hễ mỗi sáng, lúc cà phê còn nóng là tôi lại hay thả hồn mình đi đây đi đó, có phải tại vì hương vị cà phê bốc theo làn khói, mùi thơm ghiền ghiền ấy đã làm tôi say chăng, nên tôi mới như thế... rồi khi sực nhớ lại thì ly cà phê đã nguội... uống không còn ngon nữa... tự trách mình chớ biết làm sao đây.

Thời gian sau này, có chuyện phải suy nghĩ, khiến đôi khi tôi không nhận ra chính tôi nữa, Những lo lắng, làm cho đôi mắt kém tươi, mang dáng vẻ thẩn thờ, đôi môi không còn thoải mái trong nụ cười giao tiếp như thường lệ nữa.
Những việc bất thường xảy ra trong cuộc sống có khi giống như một tảng đá to làm cho bế tắc mọi hướng đi, con người thì hình như là đang đứng trước một cánh cửa đã đóng, mà những niềm vui thì đang bị nhốt lại ở trong đó.

Thế mới gọi là sống trong cõi ta bà. Phải chịu đựng, tìm cách thấu hiểu, phải dặn lòng mạnh mẽ để đủ sức dỗ dành cho người thân yêu bên cạnh mình đang cần chia sẻ.
- Không thể có một lý do nào để bỏ cuộc, đầu hàng hoàn cảnh.
Đó là bổn phận, là trách nhiệm, tôi khẩn định với mình như vậy, tự nói với tôi như vậy, khi màn đêm dày đặc ai đã về phòng nấy, thường là vào lúc nửa đêm.

Ngày mai...?

Đâu ai muốn người khác làm mình buồn, đâu ai muốn người khác xáo trộn cuộc sống mình, đâu ai muốn...v.v...

Mình bước ra ngoài sân hứng gió, hơi gió núi, luồng không khí tinh sạch thổi vào... ta thấy nhẹ nhàng, khoan khoái, lâng lâng nhưng khi bước vào trong nhà, quần áo, đầu tóc cũng có mùi hương mằn mặn, ngây ngây, tanh tanh có khi làm người khác khó chịu... Đấy, có phải là muôn vàn tình huống nằm trong cuộc sống, ta cần biết để đối phó, để hoàn thiện, mà suy cho cùng, nếu không như vậy thì mỗi ngày giống như mỗi ngày, xem ra sẽ nhạt nhẻo vô cùng.

Cuộc sống dù không hài lòng, dù không được như ý nguyện, như mong đợi thì tự mình cũng phải cố làm cho ngọt ngào, tự tìm cách đứng vững và vươn lên.

Chắc chắn, mỗi một người đều có một tâm tư, tình cảm, kiến thức, kinh nghiệm sống... riêng biệt, khó mà sống theo một khuôn mẫu định sẳn, nó không là bảng cửu chương hai nhân hai là bốn, ba nhân bảy là hai mươi mốt... Do đó, mỗi người đều phải thật khéo léo, đối đãi, chọn lựa làm sao để làm vui cuộc sống theo màu sắc riêng của mỗi người.

Làm người thì phải vậy, chướng ngại gì cũng phải tìm cách vượt qua để sống tới trăm năm.

----------------

Hớp ngụm cà phê. Ừ, sao hôm nay cà phê có vị đắng quá vậy... có lẽ, tại tôi đã bỏ quá ít đường... Có phải không?
Có như vậy thì ngày mai mới có ly cà phê ngon hơn...

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Tố Cầm, Ngươi vien xu

Re: Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Postby Thuvang » 22 Jun 2018

Hôm nay - Ngày mai

Mùa hè đã về rồi. Hoa phượng lại rơi, nghĩa là cái góc nhỏ nhỏ tuổi thơ áo trắng lúc này được dịp mở cửa, để đến gần thủ thỉ với tâm hồn những người như tôi, thủ thỉ về những xa xưa mà một thời gót ngọc đã đi qua trong bước đường đời vừa mới lớn.
Xuân qua, Hạ đến, ngày dài hơn đêm, ông mặt trời thức sớm hơn mọi mùa, cố tình mang hơi nóng ấm đến khắp mọi nơi.
Buổi sáng chưa bảy giờ mà bầu trời đầy nắng, tôi ngồi mà nghĩ tới nếu lúc này mình đang trên một bờ biển nào đó, chắc là tuyệt vời...
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chớ từ lâu, mặc dù thích nhìn biển nhưng lại sợ biển, hễ mỗi lần ra biển hóng gió là tối đó tôi thường có những giấc mơ xấu, thí dụ như là đi lạc vào một vũng lầy, không tìm ra lối thoát, hay là bị nước cuốn trôi mình đi xa, xa... cho đến khi giựt mình, mở mắt. Đem chuyện này kể cho cô bạn làm chung sở nghe, cô ấy cũng chịu thua chỉ vừa cười vừa nói:
- Vậy là tốt, có tiền đó... có nước là có tiền nha mậy...
- OK... tin là vậy.
Rồi cả hai cũng cười...

Bù lại đó, tôi lại thích ngắm núi.
Núi sừng sững, hiên ngang. Núi là biểu tượng của chịu đựng, của sự chống chỏi... tôi vẫn thường cố tình tìm ra hết những danh từ nào có tính cách phô trương sự mạnh mẽ lồng trong khung ảnh "một mình" để nói về núi.

Tại sao tôi thích ngắm núi? Ngoài cái vẽ huyền bí pha chút linh thiêng, tôi luôn ngắm núi với một lời cầu nguyện.

Có lẽ vì cuộc sống này, theo tôi có nhiều truân chuyên dâu bể, con người phải đối phó ngay từ lúc mở mắt chào đời bằng tiếng khóc tu-oa, bằng cảm giác vui buồn, bằng đêm dài trăn trở...
Rồi phải luôn chịu đựng với hoàn cảnh, đương đầu với cám dỗ, đối phó với kiêu ngạo, tập tành bao dung, tha thứ để chấp nhận cuộc sống, để có yêu thương bên cạnh mọi người.

Với yêu thương, mình sẽ phải làm sao, phải nói gì để đem đến yêu thương cho người chung quanh.
Với thù ghét, giận hờn, cau có, mình phải hết sức nhẫn nhục, nhường nhịn, phải biết thông cảm, phải thấu đáo người ta, chứ giận dữ sẽ không là con đường đi đúng đắn cho dù người đó là ai đi nữa.

Quả thật, đời sống là phải luôn chịu đựng... núi đã thinh lặng trước mỗi bận gió giông, không phàn nàn, tự mình đứng lên, tự mình hàn gắn vết thương loang lỗ, vững chãi hơn sau mỗi lần phong ba gió táp. Núi hình như không đòi hỏi gì hơn nữa và cứ thản nhiên sống một mình.

Ngày mai của cuộc đời, phải học cách chống chỏi như là núi, phải sống như là đang leo lên tận cùng đỉnh núi, chưa tới thì còn tiếp tục.
Núi vẫn đứng yên sau mưa bão, mình cũng phải bắt chước núi... ta rồi cũng sẽ bình yên sau những cơn bão động trong tâm hồn, trong suy nghĩ.

Hôm nay...
Không hiểu vì sao tôi lại thèm gọi tiếng Má như những người khác, thèm được ngồi gần bên Má, thèm nghe giọng nói, thèm sờ vào bàn tay gân guốc, nhìn thật kỷ khuôn mặt Má... hình như, hôm nay tôi không muốn mình lẻ loi như ngọn núi kia nữa.
Hãy cho con một vài giây phút bên Má như ngày xưa, rồi ngày mai con sẽ có cách để vượt qua nỗi buồn, vượt qua cô đơn, để lòng sẽ trở về bình thản, biết đón nhận, nâng niu những điều mình có trong cuộc đời mà Má đã trao cho con.

Tôi chợt nở nụ cười thật tươi. Đó coi như là một thói quen, cười sau mỗi lần nghĩ về Má, khi nghĩ về những tình cảm yêu thương của người chung quanh đã trao về mình. Đó là sự thật, một sự thật giúp sức cho mình làm bàn đạp đi đến một ngày mai bình lặng.

Cái gì của hôm nay sẽ giống như là một cơn mưa Hạ đã dứt, để lộ ra một buồi chiều có gió thổi hiu hiu, có mây xanh nhè nhẹ, lững lờ bay bay, có âm thanh cây lá lao xao, tất cả tạo thành một bài giao hưởng cho bản nhạc thiên nhiên luôn ru lòng nhân loại... Và bầu trời ấy, hình như đang sắp xếp chỗ cho những ước mơ hồng nở hoa, cho những nụ cười vui được sáng bừng lên đôi mắt và tô thêm nồng nàn trên làn môi của ai đó quanh đây.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Ngươi vien xu

Re: Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Postby Thuvang » 06 Jul 2018

Viết hôm nay - Cho ngày mai

Từ ngày Tấm đi lấy chồng, nhà vắng đi một người, không khí trong nhà trầm lặng hơn vì ai cũng để trong lòng sự nhớ thương về Tấm.

Tấm là người con gái rất hiền lành, lương thiện, không muốn làm hại ai, chỉ muốn giúp đỡ người khác nếu cần.
Bận rộn với công việc như bao người trẻ khác , Tấm cố gắng bằng hết cả sức mình, không bao giờ trách cứ hay than phiền một ai.

Tội nghiệp Tấm, hồi còn nhỏ ngoài giờ đến trường là đi làm, cố tình không để mẹ mình phải nhọc tâm lo lắng... Do đó, Tấm làm gì có được những buổi chiều ngồi nhìn diều bay, nghe gió hát như tôi ngày xưa.

Hình như đó là số mệnh qui định cho phụ nữ. Hầu hết phụ nữ đều có chung một tính tình là thích hy sinh cho người thân, chịu nhẫn nhục, chịu khó, chịu khổ để xây dựng một gia đình.

Với bổn phận sinh con, hy sinh cả thân xác và ngay cả tính mạng để đứa trẻ được ra đời mạnh khỏe.
Tấm cũng không ngoài khuôn phép đó. Làm vợ, làm mẹ và làm con.

Có những người phụ nữ, suốt một đời cứ phải học cách cư xử làm sao để làm người khác vui lòng, nhìn vào sắc mặt, lời lẽ của người khác để mà sống từ ngày này qua ngày khác.

Một đời người phụ nữ như thế thì không còn gì vui thú cho riêng mình.
Nói thì nói vậy, khó khăn lắm để thay đổi tình huống này cho phụ nữ.

Yêu Cha thương Mẹ rồi yêu chồng thương con... đã là nguyên nhân khiến Tấm luôn cố phấn đấu trong cuộc sống.

Tôi thì lúc nào cũng muốn đặt phần cuộc đời sau này của Tấm vào trong một kết thúc của một giai thoại cổ tích nghĩa là có một đoạn kết hạnh phúc vẹn toàn.

Cả mẹ và con, trong mưu sinh cuộc sống, ít khi có một buổi cơm chung, nhưng hễ lúc nào có dịp là tôi thường nói với Tấm rằng:

- Đừng để như mẹ đây... khi biết thương bà ngoại thì bà đã mất rồi... khi biết thương mẹ thì mẹ cũng ra đi...

Nói vậy, chẳng phải là tôi sẽ đòi hỏi gì thêm nữa, mà cốt để Tấm đừng lo lắng quá, hãy sống thư thả, thố lộ tâm tình để mọi người thân trong gia đình cùng nhau chia sẻ vui buồn.

Cuộc đời của một người con dù có một gia sản kết sù cũng không bằng tình yêu thương của một người mẹ.
Tình thương mẹ là một khối tài sản ân tình vô giá, nó nồng nàn, ấm áp đủ để che chở và bảo bọc cho tâm hồn và thể xác một người con cho đến giờ phút cuối cùng.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Ngươi vien xu

Re: Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Postby Thuvang » 11 Jul 2018

Hôm Nay & Ngày Mai

Đôi mắt trầm tư nhìn vào đêm, nghĩ ngợi...

Đến một độ tuổi nhất định. Tâm trí có quá nhiều điều phải lo toan, suy nghĩ thì con người sẽ trở nên trầm lắng nhiều hơn.

Vui thì vui như khi xem những khúc phim vui và buồn thì buồn giống như là cô học trò vừa thi rớt.

Trong thế giới người lớn, chúng ta đắm chìm luân chuyển theo vòng xoay cuộc sống , khó ai điều khiển vận mệnh của chính mình theo ý muốn.

Dòng đời bao la mưa nắng gió giông, sự chống chỏi vượt qua phải tùy thuộc vào sức của mỗi người.

Thường thường, tôi tự vỗ về mình bằng những giai điệu âm nhạc. Lắng nghe để làm tan những căng thẳng trong đầu óc, để dễ dàng, sáng suốt trong suy nghĩ cho ngày mai.

Những lúc buồn là lúc lòng trống vắng, không muốn làm việc gì cả, ngờ ngợ, lãng đãng cái cảm giác đau đau trong lòng dạ, hình như giống như đang bị tổn thương và thèm khát một tình cảm, một lời nói để che chở, để yêu thương và để tiếp tục đi tới đến cây số trăm năm.

Đối với trẻ con, dầu giàu hay nghèo, chúng thường có những món đồ chơi được nâng niu, được cất kỹ (đứa trẻ nhà giàu thì có những đồ chơi đắt giá và đứa trẻ nhà nghèo thì ôm ấp những con búp bê trầy trụa, áo quần cũ nhầu, những chiếc xe không có bánh xe...)
Cả hai hình thể ấy đều là diễn tả sự biết yêu thương, biết chăm lo đời sống tinh thần của riêng mình. Chúng nhìn vào đó và đã chìm vào một giấc ngủ yêu thương, vô tư đầy mơ ước.

Không thể dùng đôi cánh thiên thần trong tuổi thơ để chống chỏi với hiện tại thì hãy nghĩ về đó mà nâng niu, mà nổ lực cho ngày mai.

Cuộc đời người lớn, thiết nghĩ cũng cần tìm hoặc chọn cho riêng mình một báu vật để yêu thương. Có như thế, niềm tin cuộc đời thêm vững vàng và có ý nghĩa hơn.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, hihi206, Tố Cầm, Ngươi vien xu

Re: Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Postby Ngươi vien xu » 17 Jul 2018

Cảm ơn Thu Vàng nhiều, Thu Vàng quả là có đam mê trong viết lách, rất bền bỉ và rất cảm xúc khi viết..
Thời buổi của nghe và nhìn này mà còn những người như Thu Vàng thật là quý... :tt:
Chúc Thu Vàng luôn nhiều sức khoẻ và luôn an vui bên gia đình :hoa: :hoa:
......
Em cứ đến cứ đi và cứ khóc
Ta đã đi rồi ta lại sẽ về

User avatar
Ngươi vien xu
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $59,160
Posts: 1548
Joined: 28 Feb 2006
Location: USA
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Ngươi vien xu từ: Thuvang

Re: Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Postby Thuvang » 20 Jul 2018

Thật tình cám ơn Nguoi vien xu với những lời nhắn nhủ chân tình trên. TV sẽ cố gắng viết... không chắc là tới lúc nào, nhưng sẽ viết... :help:

Phải nói, trong thời đại máy móc hóa (robot hóa) những gì từ trong tư tưởng của con người có viết ra cũng khó mà để lại" vị ngọt tin yêu" cho người đọc, nhưng người viết thì cứ viết, hình như là thói quen không thể bỏ... và cũng là một cách trau dồi chữ nghĩa, tinh thần, là một cách giải trí không tốn tiền, thôi thì cứ đơn giản nghĩ như vậy...

Thân mến chúc NVX luôn có nhiều vui trong cuộc sống :hoa:
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Ngươi vien xu

Re: Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Postby Thuvang » 31 Jul 2018

Nụ Cười Cho Ngày Mai

"Phụ nữ khó hiểu quá"

Vâng, không thể nào che đậy hay chối cãi về điều này.
Phụ nữ luôn muốn mình trở thành mạnh mẽ, độc lập, nhưng lại thích yêu thương.

Là phụ nữ thì không bao giờ muốn mình thất bại.

Có những người phụ nữ, không cần thao thao bất tuyệt gọi mời, khoe khoang để được chú ý mà họ chỉ âm thầm chịu đựng, mặc kệ bao giông tố vây quanh cuộc đời của họ, mặc kệ với những hơn thua được mất. Dấu chân của họ nhỏ dần và lắng đọng bên cái ồn ào nhân thế, bao mệt mỏi bon chen đối với họ trở thành tâm huyết cho cuộc sống. Họ cống hiến bản thân để hòa nhập với dòng đời.

Tâm tình những người phụ nữ như những con chữ muốn được người ta nắn nót viết lên trang giấy trắng, phải gò gò từng nét, phải để chân tình thấm vào lòng giấy và phải chọn lựa màu mực thích hợp, đừng để những sai sót, những tẩy sửa làm xấu đi trang giấy, đó là lúc khiến người phụ nữ biết đau buồn.

Cuộc đời với những sinh hoạt thường nhật, bản chất nó không là một ca phẩu thuật, nhưng trên đường mưu cầu hạnh phúc, đôi khi ta phải tự xem như là đang đi vào bàn mổ, đôi lúc ta phải tự gây mê để hòa đồng tuôn chảy vào dòng đời, để có giây phút che lấp đi điều đau đớn trong cõi trần gian, có như vậy mới có được niềm vui, và cũng để niềm tin, nghị lực luôn bồi đắp.

Ca mổ rồi cũng sẽ kết thúc. Cuộc đời sẽ sinh tồn trong ân nghĩa của mọi người quanh ta.

Muốn ăn viên kẹo cũng cần nhìn vào giấy kẹo bao bên ngoài. Một cuộc đời, mình cũng cần làm đẹp để vừa lòng người ngắm.

Cuộc đời luôn hiện hữu một vẻ đẹp, có khi ngay cả trong cả sự úa tàn, sự tan tác, sự chia ly, và cả những điều đã mất. Một người không còn trẻ, vẫn còn cái dáng vẻ của xuân xanh, vấn đề chính là ở đôi mắt và cái tình trong cách nhìn nhận của tha nhân.

Ngày mai với đôi chân trần, ta lại cùng mọi người đi tìm một vẻ đẹp trong dòng đời và chắc chắn là không hoài công.

Cái khó nhất là phải tập mỉm cười trên đôi môi và phải thật sự cười trong đôi mắt và trong suy nghĩ của mình.

Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn cảnh vật chung quanh, rồi lại chỉ muốn một thứ bình yên đơn giản, như mùa Hạ bây giờ đang chờ đợi cơn mưa.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Tố Cầm

Re: Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Postby Thuvang » 07 Aug 2018

Cho Ngày Mai

Tâm sự thì còn rất nhiều, nói hoài cũng không hết. Bây giờ, thì cứ tự hỏi lòng mình, ngày mai có còn dịp để nói hay không?

Kỷ niệm thì nhiều, vui có buồn có, nếu chọn lấy nền tảng cho cuộc đời thì nên nhớ về điều vui, để có thể cười thật tươi khi nhớ lại dẫu đang một mình.

Thứ Hai rồi đến Chủ Nhật, coi vậy mà cũng lần lượt đi qua mấy chục năm rồi.

Ngày dài rồi lại đêm thâu, tôi vẫn còn sống trong mớ tâm sự càng lúc càng dầy thêm ra.
Dẫu sau ra sao, thì chắc chắn vẫn còn mang nặng ân tình trong từng thời khắc trôi qua trong cuộc đời.

Bây giờ, phải lựa chọn cách sống. Lựa chọn cách sống để có thể giữ vững và tiếp tục những gì chưa hoàn tất trong cuộc đời. Lựa chọn nhìn vào những kẻ bất hạnh nhiều hơn nhìn vào cảnh giàu sang, có lẽ đó là nơi sinh ra và lớn lên, chỉ vậy mới có thể dễ dàng tìm ra niềm vui trọn vẹn. Lựa chọn yêu hết thảy mọi người, kể cả chính bản thân mình.

Cái li ti uẩn khúc tâm hồn không ai giống ai, không ai ngang hiên mà hiểu nhau được, tôi biết nên tôi không trách cứ, phiền giận ai khi buồn hay khi đau.

Cái gì qua thì để cho qua đi.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Tố Cầm

Re: Cho Hôm Nay & Ngày Mai

Postby Thuvang » 22 Aug 2018

Đong đầy con tim hôm nay và mãi mãi

Có ai đã từng có một trái tim đầy ắp yêu thương chưa?

Có ai đã không còn một chỗ nào chứa trong trái tim không?

Có ai dám nói rằng:Từ nay tim tôi đã đầy lắm rồi, tôi sẽ không thể nào tiếp nhận những yêu thương từ bên ngoài được nữa.

Có ai không? Có ai không?

Hãy để trái tim tự nhiên tiếp nhận tình yêu.

Mọi tình cảm có được rồi sẽ được thứ tự hóa, nằm thật gọn gàng, không xô đẩy, không chen lấn trong cái dung tích bao la của trái tim.

Nhìn người đàn ông, hàng ngày bên vệ đường, với ánh mắt van lơn, bàn tay ốm, đen chìa ra cái nón cũ xin tiền, bằng cách kêu to hai tiếng "hungry...hungry". Lòng dạ ai chắc cũng biết buồn khi cúi đầu lướt ngang mặt ông ta.
Có lẽ đã hơn hai tháng nay rồi, tôi không gặp ông ta. Sáng này, khi đi ngang chỗ ông ấy thường ngồi, tôi thấy nhớ nhớ, tự lòng đặt ra câu hỏi... lúc này ông ấy ra sao? có khỏe không? hay là đang bị bệnh?...

Hôm nay trái tim đã tự động chất thêm vào một thứ tình yêu thương - Người hành khuất bên vệ đường.

Trái tim người sẽ luôn đủ chỗ cho tình yêu và sẽ không bao giờ quên những yêu thương mà nó đã nhận về.

Mang trong tâm hồn một cảm xúc yêu thương, thiết nghĩ cuộc sống chắc sẽ thoải mái và sáng suốt hơn, dễ dàng vượt qua những trở ngại trên con đường mưu cầu hạnh phúc.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Tố Cầm


Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 15 guests