Mẹ Và Con

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Mẹ Và Con

Postby Thuvang » 13 May 2018

Image

Mẹ và con

Lại lần nữa tháng Năm, tháng của những người con nhớ Mẹ.

Tấm Cám của tôi đã báo với Mẹ là sẽ về nhà họp mặt đúng vào ngày lễ Mẹ.

Sở dĩ, tôi gọi chúng là Tấm và Cám chỉ vì hai nàng này xem ra có hai tính tình trái ngược, hồi nhỏ đã thấy rõ, một đằng rất phóng khoáng, cho đi tất cả những gì mình có, ngay cả những món đồ chơi mới mua còn một đằng rất khép kín, tự giữ gìn lo liệu. Lớn lên chút nữa thì một đằng xem ra lúc nào cũng rất bận rộn, bận vui, bận chơi với bạn bè bằng hữu, còn một đằng thì cũng bận, bận đi du lịch thật xa, vượt trùng dương biển cả, rồi bận truy lùng mua sắm, sắm sắm mua mua…
Hồi nhỏ thì tranh cãi thắng thua trong các trò chơi nhà chòi, nhảy dây… bây giờ thì tới chuyện nữ trang, cây son, cái lược, đôi giày, chiếc vớ…Lặt vặt đời thường, tự nhiên đến đi, nghe rồi cũng quen tai, chẳng cần phải làm gì, tính toán mấy rồi cũng trở về cùng một mẫu số chung. Mẹ.

Một hôm, tôi nảy ra một ý là kể cho chúng nghe một câu chuyện cổ tích dân gian Việt Nam. Truyện Tấm Cám. Câu chuyện của hai chị em, chúng không được sanh ra chung một Mẹ nên luôn có sự tranh giành, cự cãi, không biết thương yêu thuận thảo với nhau.
Từ đó, tên Tấm và Cám được tôi gán ghép cho hai nàng, và thật lạ về sau trong nhà hình như giảm dần và tắt hẳn những luồn sấm chớp lời ra tiếng vô như trên. Truyện xưa nay trở thành huyền thoại – Mẹ và con.

Tuy nhiên,
Là vậy, là vậy vậy nhưng theo thời gian, cái cô Chị Tấm này luôn làm tròn bổn phận là chị, còn cô em Cám kia vẫn vâng theo lời chị trong công việc hàng ngày. “Đầu xuôi thì đuôi mới lọt” cho tới ngày nay.
Tôi cứ nghĩ đơn giản là:
– Chúng còn trẻ mà, cứ để chúng tự do. Dù sao chúng cũng là bản sao từ nguyên bản của mình đấy thôi.
Cuộc đời của tuổi trẻ luôn có những cánh cửa mở ra, cứ tha hồ chọn lựa mà bước vào. Hay dở, đúng sai rồi sẽ rõ.
Kinh nghiệm sống là những trải nghiệm của chính cá nhân, không phải đã là Mẹ là có thể sắp xếp được tất cả mọi chuyện cho con cái, mặc dù lúc con mình vừa mở mắt chào đời, người y tá bế con trao cho Mẹ với lời chúc mừng “Mẹ tròn con vuông”, người Mẹ với sự vui mừng khôn xiết rưng rưng nước mắt giang tay ôm lấy con, đặt con trên lồng ngực và tự trong sâu thẳm trái tim đã tự bật thốt ra tiếng nói:
– Tôi có nhiệm vụ nuôi dưỡng, bảo vệ đứa con này thật khỏe mạnh, thật tốt.
Mẹ đã nhận lãnh một công việc không cần ai giao khoán, không cần sự đền đáp, không cần sự trả công. Một công việc tự nguyện bằng cả sự hy sinh vô điều kiện.
Ở chung nhà với con, nhìn thấy con khôn lớn mỗi ngày. Nhưng trong bao la tình cảm dành cho con, Mẹ hãy cho phép các con mình có một khoảng cách, một không gian nhỏ trong tư tưởng, trong cách sống, đó là cách hữu hiện giữ gìn tình Mẹ thiêng liêng và ngày thêm bền chặt hơn.

Ai ai, đôi khi cũng cần giây phút một mình, hãy để con mình có giây phút đó. Mẹ chỉ với nhiệm vụ, giữ con mình an toàn và vui vẻ, ngay từ lúc lọt lòng cho đến khi trưởng thành, cho đến ngày xa xa lắm… lìa xa cõi thế.
Gương mắt nhìn con mình đi mọi nơi, mọi hướng, biết lối đi gập ghềnh thì dìu dắt, biết mưa gió bão bùng thì che chắn. Tất cả, tất cả đều nhờ vào mối tình Mẹ con.
Người Mẹ với nụ cười nở trên môi thì dể dàng nhìn thấy, nhưng đổi lại muốn tìm thấy những giọt lệ chảy xuống từ đôi mắt Mẹ đôi khi rất khó tìm, vì không người Mẹ nào muốn con nhìn thấy sự đau khổ buồn bã của mình, nó sẽ làm mất đi sự vui sướng của con mình.

Bây giờ đây, mỗi lần thắp nhang trên bàn thờ cho Ba, Má tôi là tôi lại chìm đắm trong một nỗi buồn. Nỗi buồn của người con phải cài bông hồng trắng. Cái cảm xúc đó nằm sẳn trong trái tim, chiếm một chỗ rất lớn, từ khi Má mất rồi Ba cũng vĩnh viễn rời khỏi tôi. Nỗi buồn bã với tên gọi mồ côi này chỉ cần chạm nhẹ là nước mắt nhớ nhung tuôn trào. Có phải Mẹ tôi đã nhường hết nước mắt cho tôi chăng, vì ngày xưa tôi không bao giờ được nhìn Mẹ khóc, có chăng chỉ là nhìn thấy được nét mặt âu lo, đôi mắt trủng sâu sau những đêm mất ngủ vì sanh kế gia đình.

Mẹ ơi, con biết Mẹ không cần nước mắt của con, nhưng hãy để con khóc vì hầu như những ngôn từ dùng để diễn tả sự nhớ nhung cũng không thể nói hết sự thương nhớ của con dành cho Mẹ.

Khi còn Mẹ thì chuyện nhỏ nhặt gì cũng có người chia sẻ, hỏi han. Khi còn Mẹ thì mọi lỗi lầm đều được bao dung, tha thứ. Khi còn Mẹ thì niềm tin trong cuộc sống được châm đầy và vững vàng trong những bước đi tới. Khi còn Mẹ thì còn người đồng hành, còn người dẫn dắt trên đường đời.
Mẹ là suối mát, là nải chuối buồng cau.v.v… đối với tôi Mẹ là tất cả. Tất cả những gì tôi có là do Mẹ.

Dẫu đã nửa đời hay có thể gần hết một đời, con vẫn là con trẻ của Mẹ, cũng như các con của con, dẫu chúng bao nhiêu tuổi rồi, chúng nó vẫn còn mãi sự yêu thương của con đối với chúng.

Tấm Cám ơi,
Cảm ơn các con trong thời gian qua, hãy thuộc lòng cái địa chỉ “Mẹ” để lúc nào các con cũng có thể ghé về. Địa chỉ Mẹ này là nơi gần nhất để các con quay về khi cần thiết. Địa chỉ Mẹ này sẽ là một mái nhà che chở cho con mãi mãi, sẽ không bao giờ có sự dời đổi, vẫn còn y như lúc ban đầu.

Cuộc sống của những người Mẹ có cân bằng hay không, cũng chính là nhờ tình thương con cái của mình.Thắt thỏm từng giây phút nghe ngóng, chờ đợi tin con, những câu hỏi không cần người trả lời vẫn cứ thi nhau lần lượt đặt ra trong đầu Mẹ. Là Mẹ thì không bao giờ muốn con mình mất hút trong tầm nhìn.
Con thì lúc nào cũng rất là thương Mẹ và Mẹ nào thì cũng rất thương con. Tình Mẹ và con nằm trong một vòng xoay kết nối yêu thương không bứt rời nhau được. Sự kết nối yêu thương này với một sức mạnh phi thường mang vẻ đẹp thánh thiện và kỳ diệu vô cùng.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Tố Cầm, IFlyX5, Ngươi vien xu

Re: Mẹ Và Con

Postby Thuvang » 11 May 2019

Image



Gởi em - Cô con gái bất chợt!
******

Gởi em.
Gởi một chút hơi gió mang mùi hương cỏ lá, hòa lẫn trong tiếng chim kêu ríu rít sau sân vườn.
Gởi em. Gởi cái không khí ấm áp rất hiếm hoi của nơi này, ngày hôm nay.

Sáng này, cầm ly cà phê còn nóng trên tay, vài cọng khói nhỏ quanh miệng ly, vẫn còn đang lãng đãng, hình như mỏng dần, mỏng dần. Tôi bất chợt nhớ em, nhớ về hình ảnh của một em bé gái, nhỏ nhắn người, mà tôi đã gặp bên vệ đường vào năm ngoái.

Vừa trải qua một cơn bệnh, tôi vẫn còn đang được nghỉ ở nhà. Đi đứng còn phải trong tư thế chậm chậm, từ từ. Buổi sáng đó, tôi quyết định đi ra xa một chút hay nói đúng hơn, là muốn bước ra khỏi nhà, một cách bình thường như mọi khi và như mọi người khác.

Vừa ra khỏi ngả tư, rẻ tay mặt tôi thấy một số con gấu nhồi bông, nắm giữ một trái tim đỏ trên bàn tay đang được bày bán trong một góc cây to bên vệ đường. Tôi sực nhớ, à thì ra, hôm nay là ngày lễ Mẹ, hèn chi.

Cô bé bán hàng đưa mắt nhìn tôi, tôi nhìn lại. Vừa mới được làm quen với không khí ngoài trời, tôi thật sự không chú ý nhiều về em lắm, nhưng quanh quẩn lúc bấy giờ chỉ có em và tôi, nên tôi tiến gần đến chỗ em, lướt mắt nhìn vào các món hàng, rồi đưa tay sờ nhẹ. Tôi nhấc bổng một con gấu với dáng ngồi vui vẻ, trong lòng ôm một trái tim đỏ và nhánh bông hồng kèm bên.
Thấy tôi với ý định chọn hàng, cô bé tiến tới gần và hỏi:

- Cô mua tặng mẹ của cô hả?

Tôi trả lời:
- Không phải con ơi, cô không còn mẹ nữa, cô tính mua cho riêng cô.

Lại ngắm nghía tiếp và chợt thấy một con gấu với băng vải đỏ băng ngang ngực với hàng chữ "I love you, mother", tôi có ý định chọn nó.
Cô bé vẫn theo dõi tôi, nhìn tôi và chờ đợi quyết định sau cùng của khách hàng.

Tôi quay qua em bắt chuyện:
- Con có quà tặng mẹ của con chưa vậy?

Cô bé xụ mặt, đôi mắt buồn hiu, nói:
- Mẹ con mất hai năm nay rồi, cô ơi

Đúng thời khắc đó, tôi chợt thấy mình hình như là người quá vô tâm, vô duyên đã tạo ra nỗi buồn cho cô bé, tôi phải nhanh chóng đối đáp ngay:

- Vậy bây giờ con ở với ai? Nhà con ở đâu mà ra đây bán vậy?
- Con ở với ba, hàng này của cô hàng xóm mượn con trông chừng, rồi cô ấy cho con tiền ăn bánh. Cô bé trả lời.
- Con còn đi học không? Tôi hỏi tiếp
- Dạ, con còn đi học, mỗi ngày ba con chở con tới trường trước khi đi làm.

Tôi đoán chừng, cô bé đã có phần nguôi ngoai với nỗi buồn mất mẹ, do chính tôi gợi lại, nên tôi cố nhắn nhủ vài câu, mong là em sẽ vui trong dạ.

- À, vậy ráng học nha con, mai mốt lớn sẽ nuôi lại ba con hén.
- Dạ, con biết.

Nhìn một đứa bé, đang trong tâm trạng thương cha, nhớ mẹ, lòng tôi nao nao, xúc động vô cùng.

Tôi không muốn buồn trước mặt em nữa, tôi chìa con thú tôi chọn về phía em, hỏi giá tiền và trả tiền. Nhưng, bất chợt cô bé chợt chạy lại chỗ ghế ngồi của nó, với lấy con gấu nhỏ xíu trên chiếc ghế, đưa cho tôi và nói:

- Happy mother day, cô!

Tôi bất ngờ quá, không tin điều vừa xảy ra,nghèn nghẹn lời nhưng gượng nói:

- Để cô trả tiền luôn con thú này nha, bao nhiêu vậy con?

Cô bé nhìn tôi cười, ngây thơ trả lời:

-Cái này con tặng cô mà... con muốn tưởng tượng coi như con còn mẹ, coi như cô là mẹ của con ngày hôm nay. Cô biết không, khi ban đêm về, lúc con nằm ngủ là lúc con nhớ mẹ con nhiều lắm, cô à...

Nói bấy nhiêu thôi, cô bé ngưng lại, tôi vói tay nắm tay cô bé thật chặt và nói nhỏ nhẹ:

- Cô hiểu chứ, cô vẫn còn nhớ mẹ cô, mặc dầu đã hơn ba mươi năm xa cách. Con có hiếu như vậy, cô khen con ngoan lắm. Cố gắng học hành cho bằng với người ta, cho mẹ con vui lòng, con làm như vậy là con sẽ không phụ lòng mẹ của con đó.

Cô bé lí nhí dạ rồi nói:

-Cám ơn cô!

Tôi cầm con thú mình mua và tay kia cầm con thú cô bé tặng rồi cũng nói cám ơn như cô bé.
Cả hai chúng tôi đều nói một câu cám ơn, mà chắc chắn nó đã được xuất phát từ trái tim của hai người dưng, nhưng sự yêu thương tràn ra trong ánh mắt và nụ cười của cả hai. Ôi, đó là giây phút thật hạnh phúc của chúng tôi.

Là người lớn, và không muốn em bận tâm nhiều về tôi, nên tôi quyết định từ giã, từ từ bước ra khỏi gian hàng lề đường của em.

Chiều hôm ấy, con gái tôi vào phòng và nhìn thấy tôi chưng con gấu trên đầu tủ, gương mặt nó hóm hỉnh, cười rồi hỏi:
- Ở đâu mẹ có vậy?
Tôi đáp:
- Mẹ mua chớ đâu con.
Nó cười tiếp vì biết tôi hay đùa với nó luôn:
- Mẹ, một mình đi ra tiệm mua?
- Đúng vậy.
Con gái tôi trố mắt, hỏi tiếp:
- Hả? Mẹ đi ra ngoài đường bữa nay? Có phải cô Loan tặng mẹ không? (cô Loan là tên người em dâu út của tôi, năm nào cũng tặng quà cho chị chồng nhân ngày lễ mẹ)
Tôi đáp:
- Năm nay nhà mình ở xa quá, cô ấy đâu có gởi quà được, mẹ mua đó.
Con gái chạy ra khỏi phòng kêu tên chị nó và nói lớn:
-Mai! Mẹ đi ra tiệm mua con gấu cho mẹ kìa!
Chị nó nghe thấy, bước ra khỏi phòng và nói to:
- Cái gì? Thiệt sao?
Cả hai cùng đến phòng tôi, nhìn tôi rồi hỏi:
- Mẹ có sao không?
Tôi cười cười, lắc đầu nói:
- Mẹ khỏe mà, chỉ đi ra khỏi nhà một chút, để thay đổi không khí vậy thôi.
Nghe tôi nói, có vẽ an tâm, cô em trở vô phòng nó và lấy gói quà trao tôi:
- Happy mother day, mẹ!
Đó là chai dầu thơm với cái hiệu tôi thích, hàng năm nó đều tặng tôi như thế.
Cô gái lớn đưa tôi phong bì đỏ và nói:
- Lát mình đi ăn, con đãi.

Tới giây phút đó, giây phút cùng các con quây quần, chuyện trò thân thương, tôi lại nhớ tới em. Một cô bé mồ côi mẹ và với tất cả tâm tình, lấy món đồ của mình để riêng tặng tôi, vì thèm thuồng muốn nói câu Happy Mother Day như những đứa con còn mẹ. Đời và những cuộc sống của mỗi một con người khó mà định trước.

Ngày lễ Mẹ năm nay, tôi không còn gặp em nữa.

Tôi muốn gởi đến em, gởi em một nụ hôn mà như từ lâu lắm tôi đã để dành.
Gởi em, gởi lời chúc học giỏi, mau lớn, khỏe mạnh.
Gởi em nha, một lời chúc không có quà, không có kẹo, không có bánh và cũng không có mặt cùng em!

Tất cả mọi thứ, theo thời gian chắc sẽ dần quên duy có một ngày, một người tôi sẽ không quên, chính là em đó... Cô con gái bất chợt của tôi ơi!

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Ngươi vien xu


Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 10 guests