Nắng Hạ

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Nắng Hạ

Postby Thuvang » 03 May 2018

Nắng Hạ

Image

Đúng là trời cuối Xuân thật rồi đó. Đứng giữa không gian trong trẻo của những ngày này, tâm hồn những người thích hứng gió, ngó mây, chắc chắn sẽ nghe bước chân của nàng Xuân vẫn còn đang phảng phất, không thật náo nức, không thật xôn xao nhưng chắc chắn vẫn còn đang hiện hữu, thầm lén với cảnh vật và con người qua những nụ hoa hồng, qua cội cúc vàng, qua làn hương nắng. Thôi thì, hãy để Xuân đến Xuân đi một cách tùy tiện, như những cặp tình nhân không cần gặp nhau mà vẫn cứ nhớ nhau và gọi mãi tên nhau.

Cuối Xuân chớm Hạ, Tiết Thanh Minh cũng đã về, mang theo những khoảnh khắc giao mùa tuyệt đẹp, bầu trời trong sáng và thanh khiết cộng thêm tiếng chim hót líu lo, tiếng cành nhánh rung rinh, lá khô xào xạc từ vài chú chim sẻ đang giởn đùa, rượt đuổi... Lắng nghe những âm thanh đó rồi, ta sẽ có giây phút riêng tư trong cái thế giới nhỏ bé của mình đủ để che lấp khoảng trống trong tâm hồn, ít nhất bằng một khúc nhạc tuyệt vời chào ngày mới, ngày của Hạ, của gió rót vi vu, làm bối rối ngàn hoa đang hé nở.

Cuộc sống nào cũng là sự liên hệ của bao nhiêu người xung quanh, trong mọi hình thức tương quan vẫn còn hoài những mối quan tâm, yêu thương, giận hờn, vẫn còn hoài những dòng lệ, khóc vì nhau và cho nhau, thậm chí còn có cả những dằn vặt ganh tỵ nhỏ nhen, ghét cả tiếng cười, giọng nói.
Những lầm lỡ của con người thường hay xảy ra nhiều nhất trên con đường đi tìm hạnh phúc, đây là lý do giải thích vì sao.

Thông thường mọi câu chuyện kể đều có hồi kết thúc nhưng với cuộc sống thì cái kết thúc này sẽ dẫn đến một mở đầu kia. Đó là một chất liệu giúp cho tuổi thọ cuộc sống kéo dài hơn.

Bông hoa vẫn đẹp, lá vẫn xanh, dòng đời vẫn tuôn chảy... mặc cho đâu đó vài mảnh đất đang khô cằn, nức nẻ, chơ vơ hoang vắng.
Tâm lý con người chúng ta ai cũng muốn ôm chặt một thời xuân sắc. Xuân của tuổi tác, xuân của Cha, của Mẹ, xuân của mái ấm gia đình, xuân của ánh mắt, làn môi người thân yêu.

Nhưng tạo hóa tuần hoàn, mọi thứ đến và đi đều có lý do riêng của nó.
Ước muốn, khát khao, đòi hỏi gì chăng nữa... thì việc gì tới sẽ tới, hết Xuân thì Hạ về, cũng như ai ai rồi cũng phải già cỗi, người thân thương rồi cũng phải lần lượt ra đi, để lại cho chúng ta là niềm thương nỗi nhớ, người tình nào rồi cũng chia xa với màu áo phôi pha, ngăn cách.
Bây giờ mình đang buồn, mình đang đau, có thể do ai đó vô tình làm mình buồn nhưng cũng có thể nghĩ cách khác là bây giờ mình đang vướng trong mình một cá tính ích kỷ, ngồi đó mà ôm lấy nỗi buồn và vô tình lại làm người khác nữa buồn và đau vì mình. Hãy bước qua những vấp ngã, chướng ngại trong đời và tiếp tục đi tới bên cạnh tha nhân một cách vô tư, không thành kiến.

Mỗi người có một cuộc sống với cách sống riêng, chọn cách sống nào có ý nghĩa cho mình và người khác là tìm thấy niềm vui hạnh phúc, đừng vất vã trong cách nghĩ loanh quanh tìm phương cách tốt hơn cho riêng mình, tìm mọi cách khỏa lấp cái xấu, cái không ưng ý, làm điều này ví như một người lùn tìm chiếc guốc cao, như một người gầy đi tìm chiếc áo rộng... Sống không có nghĩa là gây ấn tượng cho người khác, mà sống cho mình. Phải luôn nghĩ, tất cả và tất cả mọi thứ, mọi chuyện phải làm là tạo ra cho mình một cuộc sống vui vẻ, thoải mái và hợp lý đúng theo ý mình mong muốn.

Đừng ruồng rẫy Hạ, đừng thương tiếc mãi mùa xuân. Hạ về thì sẽ có những ưu điểm của riêng nó. Hạ mang nồng ấm đến mọi nơi, cây cối không còn bị cái lạnh bao trùm, người không cần mặc áo ấm. Khi nhìn sâu vào sự tồn tại trong thiên nhiên đó, ta sẽ cảm nhận được sự sống động trong tâm hồn con gnười.
Mây gió đong đưa, cái cảm giác vui buồn là do chính mình tạo ra vì bầu trời thì chỉ có một và thay đổi bốn mùa, người thì chỉ có một trái tim. Tang bồng, luồn lách rồi cũng sẽ trở về hình hài nguyên thủy.

Học như là gió bay xa
Không duyên chẳng nhớ lòng ta nhẹ nhàng

Có người bản tính thật cứng rắn, tự chủ trong cảm xúc, trong mọi tình huống xảy ra của cuộc đời, nhưng lại cũng có người chết thầm lặng sau những lần thay đổi, biến cố của cuộc đời. Mọi vấn đề trong cuộc sống suy cho cùng cũng là vấn đề của bản thân.

Đêm về, giấc ngủ nào cũng thèm một lời ru. Ngày đến, bừng mắt thức dậy lòng dạ lại mong đòi hạnh phúc. Có xốn xang, ray rứt cũng phải cố tự dỗ mình, tự đi tìm một con đường cho lẽ sống.
Nếu mà, ngay lúc thèm lời ru và bất chợt âm thanh ru hời vang vọng ta lại liêu điêu vướng lấy.
Nếu mà, ngay lúc ta đòi hạnh phúc, hạnh phúc ập về ta lại vồn vã trong mặn nồng đón nhận.
Bắt đầu tình yêu là khởi nguồn hạnh phúc và rồi lại cũng sẽ có khổ đau. Chấp nhận sống còn là chấp nhận điều này.

Cuộc trần gian ta đã có mặt, dù đang ở đâu, làm sao đi nữa thì hơi thở cuộc đời vẫn phải nhịp đều, chẳng thể nào ngưng hay thay đổi được. Ta lại ôm ta vào lòng mà thương yêu cho đến khi trái tim ngưng đập, cho đến khi thể xác và linh hồn cạn kiệt!
Một người bạn lâu ngày gọi điện hỏi thăm:
- Lúc này mày sao rồi?
Tôi trả lời:
- Cũng như cũ, chưa có gì mới cả, chỉ có già hơn chút nữa.
Cô ấy chuyển sang giọng vừa đùa, vừa pha chút ta đây "cụ non"
- Tao muốn hỏi mày, có ăn ngon, có ngủ được không thôi đó mà... Làm ơn nghĩ cuộc sống giản đơn và thoáng chút đi nhé, mày của tao ơi...
Lúc ấy, tôi mới chịu phì cười... và trả lời:
- ... ăn cũng ngon và ngủ cũng được...
Sau đó cả hai hình như thấm ý và cùng cười to hơn... rồi tiếp tục tám tám...

Hãy sống như là con nắng mùa Hạ, nắng ùa về với sức mạnh mùa xuân. Một con nắng đầy đặn, tươi tắn được nhìn thấy bằng đôi mắt khát khao của con người, để không còn nhìn thấy ngõ hẹp tuyệt vọng tối tăm.
Hãy vui như là con nắng, con nắng rong chơi trên từng ngõ ngách góc phố, sau vườn, nhẹ nhàng, mong manh, rơi rơi trong sâu thẳm biển đời.
Hãy là con nắng để có thể hâm nóng những chuyện cỏn con, cụt ngủn, nhỏ nhoi mà chan chứa cảm tình, hâm nóng cái nghị lực một thời vàng hơi lửa.
Là con nắng để luôn có nét hồn nhiên, nóng ấm, một giọt nắng thô sơ không cần gọt giũa mà thấm đẫm, thơm mùi đất mẹ.

Nắng Hạ đã về trên ngạch cửa, trong mỗi bước thăng trầm, làm sáng lên những gương mặt thân thương, đủ để ta có thể nhìn thấy và làm tất cả, làm nhiều đến nỗi không còn nhớ mình đã làm gì chỉ duy nhất giữ lại nụ cười hạnh phúc.
Nắng Hạ còn, ta còn hơi ấm là ta còn đầy đủ nhiệt tâm cho cuộc sống.
Trên thế giới này, ngoài trái tim ra thì sẽ không có cái gì quí giá hơn nó. Gìn giữ và trân trọng những gì từ trái tim của người khác trao cho mình.
Con tim sẽ dẫn dắt và mách bảo điều cần làm, mình lắng nghe được thì người khác cũng sẽ cảm nhận được. Giữ ấm trái tim là hơi thở hồi sinh, là niềm vui hạnh phúc sẽ có.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Ngươi vien xu, Tố Cầm, IFlyX5

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 17 guests