Có Phải Là Số Phận?

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Có Phải Là Số Phận?

Postby Thuvang » 28 Feb 2018

Có phải là số phận?

Image

Không ai có thể giống ai, mỗi con người đều mang riêng mình những ước mơ, có những ước mơ thật to lớn, tưởng chừng như hoang tưởng, và cũng có những ước mơ vô cùng bé nhỏ, bé nhỏ đến mức độ quá tầm thường.

Đã thiệt thòi trong cuộc đời, gánh lấy một phần vô phúc vì không còn Cha Mẹ, cô đã gục ngã rất nhiều lần trong sự nhớ thương. Thống thiết và trầm uất trong lòng vẫn đôi khi trở lại, nhất là trong đêm khuya thanh vắng. Lúc ấy, cô rất thèm nghe tiếng chuông chùa, tiếng kinh cầu nguyện, chẳng phải để được vơi đi nỗi buồn mà chỉ muốn làm tan loãng ngay cái tính nhi nữ thường tình.

Nhưng cuối cùng, thường thường cô lại chỉ nghe tiếng thở nhè nhẹ của chính mình, vướng vướng chút chút cái cũ kỹ nào chưa thoát khỏi, thể như, cô là người keo kiệt, cố giữ lại mãi cái của riêng mình, sợ vuột mất, sợ trôi qua.

Ngày mai điều gì đến không ai biết!

Tháng vừa qua, đang hăng hái trên đường đi làm, chợt điện thoại reo, biết tin người bà con vừa mất vì một tai nạn ngoài biển cả. Chỉ một cú điện thoại kéo dài năm phút thôi mà lòng buồn vời vợi, đau điếng phần hồn... Ngồi ngó đâu đâu, thẩn thờ đôi mắt, cô đã để nỗi buồn giăng phủ cả bên ngoài không gian xung quanh cô.

Phải buồn thôi, không ai có quyền căn ngản nỗi buồn của ai.
Thường khi, mỗi lần buồn, cô lại tìm về với Mẹ, một thiên thần mang phước lành đến cho cô, cô tuyệt đối tin như vậy.

Hễ là con người thì phải có cảm xúc, nên mọi vật, mọi câu chuyện đều có thể xoay chuyển con người, dù có là ai đi nữa, địa vị cao sang hay hèn mọn.

Nhưng cái may mắn là nỗi buồn sẽ qua, sẽ trở thành nhỏ bé, sẽ lùi dần vào trong quá khứ .
Nên cách tốt nhất là phải tập sống trọn vẹn cho ngày hôm nay, chia sớt chan hòa cho ngày đã qua, và cho ngày sắp tới.

Uhm, mà nghĩ theo kiểu lý luận nông cạn thì không có lửa làm sao có khói... không có buồn làm sao biết vui. Lẽ thường tình thôi, có phải không? Tôi hỏi và đáp tự tôi.

Cuộc sống nào cũng có có sự vật lộn để sinh tồn. Cái phao chìm nổi trong cuộc sống muôn đời vẫn là cảm xúc. Hy vọng, thất vọng, buồn vui lẫn lộn,... nhưng chắc chắn một điều là tất cả sẽ trôi qua. Đôi khi, thấy mình trôi lửng lờ vô định, mà không sao tìm được lý do.

Hôm nay, ta còn đây, hy vọng mình vẫn là mình, còn hoài tâm tính bao đồng như thuở nào, không vướng bận giận hờn, không lo lắng sang hèn, cứ để việc tuần tự đến theo sức lực mình đang có.

Năm tháng trôi qua đã bao dung cho mọi người trong tất cả lỗi lầm.Thời gian đã lặng lẽ bên đời làm phai nhạt những vết tích đau buồn. Cây cỏ trời đất cũng vẫn đón nhận con người trong vòng tay vô tình mà hữu ý này.

Một ngày cuối tuần bình yên, vào mùa này cỏ như bừng thức dậy, trải đều một màu xanh tươi tắn, ngồi nhâm nhi cà phê, nghe nho nhỏ dòng nhạc xuân... ôi thật là một thiên đàng đang ở trong ta...
Lãng mạn là một thứ vũ khí làm dịu dàng người phụ nữ, giao hưởng cùng điệu nhạc trần gian, nó tiếp sức để có thể đi tìm những điều thú vị trong cuộc sống.
Không còn có chuyện viết thư tình bỏ vào trong chai thả trôi ra biển rồi mong chờ thần thoại xãy đến nữa rồi, mặc dầu cô vẫn còn cái sở thích đọc truyện cổ tích.

Ngày nay, kề cận và sinh hoạt với mọi người, lắm lúc có những giây phút rất nhiệm mầu như trong thần thoại đã xảy ra. Những ánh mắt lo lắng, những lời thăm hỏi chân tình, những giúp đở với đầy ắp nghĩa tình... đó không phải là lúc thiên thần hiện ra đến với cuộc sống mình hay sao. Có những lúc chỉ cần một sự thăm hỏi của ai đó là ta tự tìm lại mạch sống mới ngay.
Con người sẽ tìm thấy sự ấm áp trong đôi mắt, nụ cười của người khác. Vậy cứ sống và mang nụ cười cho nhau.

Bao nhiêu năm trưởng thành, quay đầu những lại những thô sơ, vụn dại, kém cõi trong con người mình, đó lại là những tài sản rất riêng tư của mình và rất quí.

Cô ngưng lại, ngồi yên để nhớ và ghì chặt những sự yêu thương chung quanh mình, hình như những điều đó đang thêm phần nồng nàn, vun đắp thêm cảm giác vui sướng. Nước mắt lại long lanh và nụ cười chợt lấp lánh từ góc cạnh của trái tim của cô ấy.
Có biết bao điều mới mẻ trong tương lai nhưng cái cảm nhận ngày hôm nay đưa mình đến gần hơn trong cuộc sống hiện tại.

Năm nay, Tết rồi, Xuân đã đến mà trời thì lạnh hơn so với năm ngoái, có lẽ nhờ vậy mà hầu như các cây đào nở rộ nhiều hơn, cành lắp cành là hoa và hoa.
Cảnh vật thay đổi thật rồi, Đông đã đi xa, Xuân thực sự về, bao quanh khắp mọi nơi là làn không khí bắt đầu của một năm mới đang lan tỏa, trùm phủ, khó mà ai có thể từ chối nét quyến rũ, rung động đó. Đưa ánh mắt ngó về cái bậc thềm cũ trước hiên nhà giờ đã mòn đi theo thời gian, mới thoáng chút bâng khuâng đủ để lòng dạ đa mang thêm ân tình và sự chung thủy của một kiếp nhân sinh.
Cái màu xanh cây lá vẫn còn thì hy vọng con người không thể tắt. Nắng, gió và mưa Xuân vẫn còn, bầu trời dịu dàng chắt chiu những mật ngọt cho từng nụ hoa, cho cả một vùng cỏ dại... thì con người vẫn còn những rạng rỡ môi cười trong tiếng chúc tụng đầu năm.

Một quê hương nghìn trùng xa cách, những người thương yêu thì kẻ còn, kẻ mất, vẫn mãi mãi còn hoài trong lòng dạ.Tình yêu thương là vậy đó, nhớ hoài và sẽ khiến cho con người đứng vững trong cuộc sống và làm được tất cả mọi việc.

Bên cạnh bộn bề công vệc, cô vẫn còn những giây phút nhớ nhung như vây. Nhớ để sự cảm nhận yêu thương luôn kề cận, ngay cả trước mỗi buổi tối, thiếp dần vào giấc ngủ.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Lien 53

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 12 guests