Hơi Lạnh Mùa Đông

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Hơi Lạnh Mùa Đông

Postby Thuvang » 26 Nov 2017

Hơi lạnh mùa Đông

Image

Bây giờ trời đã khuya, chung quanh đây đó chỉ còn nhìn thấy được là những ngọn đèn đường, xem ra rất lẻ loi, với dáng vẽ im thinh một cách nghiêm chỉnh, chắc có lẽ sợ dao động mạnh sẽ đánh thức mọi người…
Một hồi lâu…
Hình như tôi và hàng cây bắt đầu có cảm giác lạnh, nên run run nhè nhẹ, chỉ nhè nhẹ thôi, chớ không nỡ làm trái tim giựt mình trong cơn ngủ tạm thời đầu giấc.
Với thói quen suy tư có khi quên đi rất nhiều việc, quên xem đồng hồ, quên đóng cửa sổ, chỉ khi nào biết lạnh mới chợt vói tay khóa chặt lại, bỏ lại bên ngoài ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời cao thẳm.
Ai rồi cũng vậy, dù mạnh mẽ cách mấy, dù bản lĩnh thế nào thì cũng có giây phút này, giây phút chỉ để thở và để mặc cho Đông đang hòa tan vào dòng xoáy cuộc đời.
Buổi sáng có cười thật nhiều thì tối đến vẫn lại thích ngồi mà gậm nhấm những mảnh vụn ngày qua tan tành hay nguyên vẹn… Vì thế mới có chuyện thức khuya.
Thiết tha, quanh quẩn trong một thời mưa nắng cũ, mặc dầu nó đã mất hút trong hư vô. Một thực tế của quá khứ cứ theo người mãi.
Mà con người thì ai cũng có cách làm cho quá khứ sống lại, sống như mới hôm qua, thật là tài tình. Điều này không biết đáng trách hay đáng thương.

“Nhớ lại cuộc đời đẹp đẽ, tức là đã sống hai lần” – M.Mac- xi- an

Chỉ một chiếc lá vàng rơi cũng khiến ta đủ sức xao lòng trong sự chia xa nào đó.
Chỉ nhìn thấy một nụ cười, một ánh mắt của người đối diện xa lạ cũng dễ dàng đưa ta về kỷ niệm tâm tình còn đang nằm sâu trong tấc dạ.
Đi ngang qua một ngôi trường, ngó vào rồi có thể nhớ từ thuở ê a tập đánh vần, chưa biết đọc chữ cho đến ngày trưởng thành.

Lớn lên theo năm tháng, có một nghề nghiệp để sinh sống, phải chống chọi với trật trúng, hay dở, khen chê… những khoảnh khắc sống thật đó không phải là ai cũng dễ dàng chấp nhận, để vươn lên.
Đường đời mà, không thể nào bằng phẳng, êm ả đâu. Phải phấn đấu để sống còn, phải kiên nhẩn, chịu đựng, hy sinh… Và có lắm khi sự phấn đấu đi ngược lại, biến con người thành một kẻ thất chí, vô dụng.

Trong xã hội lúc nào cũng có nước mắt rơi bên cạnh những nụ cười, không ai đo lường hết được.
Những cơn mưa đổ xuống, hoàn toàn không có lỗi nhưng đã làm cho cuộc sống một ngày của rất nhiều người thêm phần khó khăn, chật vật.
Có những cuộc hờn giận nhau mà không ai có lỗi cũng đã làm cho con người xa cách.
Con người đau khổ có khi chỉ vì một chuyện rất nhỏ nhặt, cỏn con.
Và ngược lại hạnh phúc sẽ mênh mong có khi chỉ bắt đầu từ một câu nói ngắn ngủi.
Có những con đường, chỉ có thể một mình bước đi.
Có những lời nói, chỉ cần nói riêng với mình, không cần thiết phải nói ra với người khác.

Người buồn bã rồi thở dài chăng nữa cũng là lúc đang đo lường cái chiều sâu thăm thẳm của cô đơn. Sở dĩ là vậy, vì có những quãng đời chẳng và cũng không muốn chia sẻ với ai, để rì rào trong tận cùng tâm khảm là những âm vọng tràn về trong ký ức, nó ví như là giọt sương muôn đời vẫn lặng lẽ rót vào đêm.

Bằng chính những tâm tư của riêng mình, thả buông nó ra thì khoảnh khắc đó là lúc mình cảm nhận một cách chân thành và sâu sắc nhất… đã phạm những sai lầm nào, đã lần nào hối lỗi, đã sống đủ bao dung, đã sống đủ khiêm nhường với mọi người chung quanh chưa v.v… Lặng nhìn qua lăng kính để xem lại cuộc đời mình theo một vài góc cạnh …Dừng lại một chút trong công việc, trong cuộc tình đã và đang, hay những ruổi rong vừa trải qua… rồi cho phép tâm hồn ngẫm nghĩ… ngay cả một lời sám hối dù muộn màng, cũng thêm chút bình an trong cuộc sống ngày đêm còn đang tiếp diễn.

Một buổi sáng bình thường, một cơn gió hiu hiu, hay chỉ là một tô mì được đồng nghiệp mua cho, một chia sớt qua một ly nước, một lời hỏi han khi bị cảm, một tin nhắn của bạn xa… Nếu có, hãy trân trọng tất cả những điều tốt đẹp đó.
Chỉ khi nào mình biết trân trọng rồi thì mình mới biết được hạnh phúc như thế nào.
Tính chất giản dị của hạnh phúc cuộc đời luồn lách quanh cuộc sống của mình, và có tính cách lây lan chung quanh.

Một ngày trong đời trôi qua, cái hương vị ngọt ngào dù có khác thường nhưng vẫn là của mình, cay cay, đắng đắng hay mằn mặn cũng là của mình, cũng phải nhận về. Mọi cảm xúc buồn vui, đau khổ là của mình và mình sống vì cuộc đời của mình, không chỉ bằng cái nhíu mày cau có hay những lời khen từ người khác. Giữ cảm xúc đó để nhớ cội nguồn và làm niềm tin để sống còn vì lẽ đó.
Thiết nghĩ, con người trên cuộc đời này không ai là hoàn hảo, lại càng không hoàn hảo trong tình yêu thương của ai đó… vì vậy, cái ý tưởng nương tựa , dựa dẫm vào nhau, nắm tay nhau để mà sống vẫn còn mãi tồn tại trong cuộc trần ai.

Niềm hạnh phúc của người này và khổ đau của người khác dĩ nhiên là không giống nhau nhưng hãy đến với nhau thân thích bằng lời cầu nguyện.
Cầu nguyện cho hạnh phúc lâu dài. Cầu nguyện cho khổ đau chấm dứt. Đời thực tế dù cao sang hay nghèo khó đến nhường nào thì tâm cũng phải dặn lòng chắc bụng chắc dạ rằng nên sống cho người mình yêu thương và người mà mình trót nhận yêu thương.

Giai điệu lạnh lẽo trầm lắng trong mùa Đông vẫn luôn có mặt hạnh phúc trong đó. Hớp một tách trà nóng, kéo cao cổ chiếc áo len, trùm chăn mà nghe mưa rơi, sáng thức dậy rửa mặt, được sinh hoạt bình thường… đó là hạnh phúc.

Đêm đã thực sự khuya lắm rồi, tiếng xe chạy thưa dần, chỉ còn lại vầng trăng, đang lẳng lặng giăng một màn ánh sáng mỏng mảnh làm đẹp cho không gian, cảnh vật, mang đến cho cây cỏ cái cảm giác đang được che chở. Trong nhà, người quấn mình trong chiếc chăn ấm có dịp nhớ lại những điều mình có, điều không có và thầm thì cảm ơn hạnh phúc mình đang có trong giây phút hiện tại.

Chợp mắt… buông thả lại chợt nhớ câu ru…
Hò ơ…
Dĩa nghiêng múc nước sao đầy…
Lòng thương người nghĩa…Cha Mẹ rầy cũng thương…

Thúc thít một mình với thương thương nhớ nhớ...!

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 8 guests