Còn Gì Cho Tôi?

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Còn Gì Cho Tôi?

Postby Ngươi vien xu » 28 Jul 2011

Còn gì cho tôi?

Xin trả lời ngay: không gì! Nothing! Nếu có chỉ là cho ..con tôi và một ít cho ...vợ tôi. ( Quá đàng hoàng...) :tt:
Ai cười tôi cũng chịu thôi- đơn giản và nhỏ nhoi ( tôi không dám dùng từ nhỏ nhen ) quá huh? nhưng hãy nhìn xem như Bill Clinton, như George Bush làm Vua cả thế giới mà giờ cũng trở về, cơm nhà, áo vợ ! thế thôi !!
Image
Lần đầu khi nghe nhạc phẩm "Phúc âm buồn" có một chữ mà tôi phải nghe đi nghe lại vì e tai của mình nặng chăng, nhưng có lẽ, Ông TCS cố tình chọn chữ "nhỏ nhen" theo một nghiã rất đời thuờng, mà vốn ca từ của Ông thì thường mang dáng dấp triết học, mơ hồ, siêu thực, mông mênh, sâu lắng, bình dị, nhẹ nhàng và cả khó hiểu nữa!

Xin trích đọan trong bài Phúc Âm buồn:"
Người nằm yên không kêu than chết trên căn phần
Một góc trời, người vẫn ngồi, một đời nhỏ nhen"
Theo tôi, còn lâu lắm mới có người thứ hai viết nổi những ca từ trên cung bậc thày như vậy!
Tôi không thể nhớ hết nổi tác phẩm đồ sộ vĩ đại của Leon Tolstoi "Chiến tranh và hoà bình" nhưng tôi chỉ còn một hoài niệm trong tác phẩm bất hủ đó là "c'est la vie" ! Đây là cuộc sống (chứ không đâu)!
Và cũng vậy, tôi không bao giờ quên được 2 bài thơ quen thuộc của Bà Huyện Thanh Quan : Qua đèo Ngang" và "Thăng Long hoài cổ" . Cà 2 bài mang giá trị vượt thời gian với những hoài niệm bất tử.

Khi con tôi mới lên 2 tuổi, ngày nào tôi cũng đọc những bài thơ kiểu vậy ( chẳng hạn thêm những bài :" Điêu tàn" , bài "Tràng Giang", bài "Hổ nhớ rừng" ....lớn tí nữa thì tôi bắt cháu phải học thuộc lòng...

Có ba thứ trong đời không bao giờ nên tiếc nuối: Một tình yêu đã ra đi; một người bạn không xứng đáng và ngày hôm qua. Vâng, không nuối tiếc nhưng vẫn còn thương cảm.
Không phải mục tiêu nào cũng sẽ đạt thành tựu như mong muốn. Không phải mối quan hệ nào cũng tốt đẹp hay bất kỳ niềm hy vọng nào cũng như ý. Chẳng phải cuộc tình nào cũng sẽ tồn tại lâu dài.

Không phải mọi cố gắng đều hoàn thành và giấc mơ nào cũng thành hiện thực. Nhưng ngay cả khi thất bại, chúng ta cũng có thể tự hào nói: "Hãy nhìn những điều tuyệt vời xuất hiện trong cuộc sống khi tôi nỗ lực thực hiện công việc của mình".

Vâng, những tháng ngày qua tôi đã có nhiều, gần như tất cả những thứ cần thiết của cuộc sống về mặt vật chất lẫn tinh thần. Nhiều thứ còn quá dư dả, xài hoang phí nữa là khác. Nhưng rồi đến lúc tôi nhậnthấy, mình không thể giữ được gì và nhìn xa hơn là sẽ không mang theođuợc gì. Đành hững hờ hay vất bỏ.
Thời gian của thời buổi hiện nay tàn nhẫn hơn nhiều so với trước. Thiếu quá cũng tàn nhẫn mà dư cũng làm đau lòng không kém. Lúc mà cuộc sống xuống cấp gần tới giới hạn của loài sinh vật, cái gì cũng qúy, cũng thèm, cũng trân trọng. Một củ khoai, vài hạt đậu, cây bút chì, mảnh vải nhỏ ...đều có giá trị cực lớn.
Tôi có nghe người họ hàng kể, trong chuyến vượt biên, khi tàu hỏng máy, trôi dạt lênh đênh ngày thứ 12, mới đầu lon nước ngọt được người bán ra giá 2 chỉ, rồi 5 chỉ,và cuối cùng ông ta thu được mấy chục cây vàng, nhưng bi thảm thay, sau thêm 1 tuần nữa, chính ông cũng không còn nước và trước khi tắt thở vì hết nước, chính ông đã quăng mấy chục cây vàng đó xuống biển. Chuyến tàu chỉ còn 1 người sống sót có lẽ do thể lực tốt mà thôi.

Năm qua, khi mua 2 máy tivi loại mỏng dính, 2 cha con tôi phải vất vả khiêng hì hục đổ mổ hôi mang giục 2 cái TV, nặng thấy mồ, mỗi cái mấy chục pound ra thùng rác mặc dù nó hoàn toàn chưa hư hỏng tí gì! Mà lên net coi giá shipping gởi qua Bưu điện về VN thì ôi khoảng 300$/ cái . Thà lấy 300 gởi thẳng về hiệu quả hơn nhiều. Trời ạ, bỏ bao công sức tiền bạc rinh dzià rồi lại chính mình buộc phải dục bỏ!
Lúc này ..sức khoẻ khá tốt, tôi lại viết đàng hoàng, muốn giễu cợt cũng không nổi vì khi viết là cuốn phim quay nguợc, không có ý chủ quan, mà chỉ copy những gì đã xảy ra. Còn lúc mà tôi ...cảm thấy bệnh hay bệnh thiệt, là tôi bất cần vừa viết vừa ..giỡn, viết như thể không còn viết được nữa .

Thật là xúc động và buồn ,tôi có cái tật không biết là xấu hay tốt, lợi hay hại, là có khi đọc thoáng qua cái gì đó mà làm "giật mình" là nó ghim chặtvà tôi không bao giờ quên, tự động save lại trong mind cho tới chết, muốn quên cũng không đuợc, khổ nỗi đó chỉ là đọc thoáng qua ở một mẫu báo, một tờ gói bánh, không biết tác giả và cũng không biết xuất xứ.
Có bao nhiêu đam mê đã đi qua đời tôi ( kiểu như Người đi qua đời tôi..) và cũng nhiều đấy đam mê tôi tự xa lánh hay nó xa lánh tôi. Có thời suốt ngày tôi chơi billard, sau một thời gian bỏ luôn, có thời tôi đeo cứng một cô gái , trưa đi làm là ghé, chiều đi làm về là ghé đến nỗi có cảm tưởng vắng cô một ngày chắc tôi không sống nổi, nhưng rồi sau đó một thời gian, chúng tôi vẫn là người dưng như ..ngày đầu tiên chưa gặp. vân vân và vân vân...dù sao thì đam mê như vậy cũng để lại chút ít gì gọi là kỷ niệm. Thế thôi.
Nhưng có những bắt gặp tình cờ mà trở thành ..mãi mãi ở lại trong đầu.
Chẳng hạn 2 câu:
" Đầu làng ông lão đi bừa - Là con ông lão ngày xưa đi cày " chỉ cần 2 câu thôi, đã tả toàn cảnh bức tranh nông thôn VN đời trưóc,ngày mà hơn 90% dân số sống bằng nông nghiệp. Ông lão là nguời đã có tuổi, không cần nhìn trực tiếp cũng hình dung nét da nhăn nheo, rám nắng , tướng người khắc khổ lam lũ, con trâu đi trước cái cầy theo sau. Nhưng mà cha ông hồi xưa có khác gì, cũng y chang. Cũng mái nhà đó, cũng ngôi làng xưa, cánh đồng vẫn còn đó, cây đa vẫn còn đây. Bức tranh ngàn đời chẳng hề thay đổi. Bạn thấy chán không?

Nhân loại đã trải qua hàng ngàn năm sống như vậy dưới sức tiến chậm chạm ì ạch, chỉ sau này có lẽ khởi thủy từ cuộc Cách mạng kỹ nghệ lần đầu xuất phát từ Anh quốc năm 1848, con người mới có những thay đổi nhanh chóng và đáng kể.
Thật ra thì ngay từ khi xuất hiện , con người luôn tìm cách cải thiện cho cuộc sống tiện nghi hơn, dễ chịu hơn. Ba phát minh được coi là quan trọng nhất đã có từ thế kỷ thứ 10 là thuốc súng, giấy và thuật in ấn, ( hình như cả 3 phát minh đó đều từ Trung Hoa, có vào Google nhưng vẫn chưa kiểm chứng được ) nhưng phải mất thêm cả 10 thế kỷ nữa con người mới thật sự có thay đổi mang tính bùng nổ và đột phá.
Bây giờ thời thơ ấu ngủ quên bỗng hiện về, tôi viết cho chính tôi và những người thân của tôi.
Năm 1966, lúc tôi còn tuổi nhí, nhà tôi đã dọn từ Sài gòn về Biên Hoà, ở ngay trong nhà ga xe lửa BH, dưói là văn phòng ga và văn phòng kiểm soát quân sự, đối diện nhà ga về phiá đông là khu gia binh, dành cho gia đình 1 trung đội An ninh thiết lộ. Ba tôi là lính rày đây mai đó, nên gia đình phải đi theo. Chúng tôi ở ngay trên lầu nhà ga .

Qua chiếc cầu thang gỗ khá to, là gian nhà lầu chỉ có 1 mình gia đình nhà tôi ở dành cho sỹ quan kiểm vận Hoả xa. Phòng khá to, có 4 cánh cửa 4 bên vách, phiá tây khi cánh cửa sổ mở ra là con đường thẳng tắp, độc đạo nghiã là ga xe lửa là đầu con đường ( Hưng Đạo Vương) và cuối con đuờng là rạp hát Biên Hùng nổi tiếng ngày nay gần như vẫn còn giữ như 1 di tích, thời đó các buổi hát cải lương với các danh nghệ sĩ Hùng Cuờng , Bạch Tuyết, Lệ Thủy, hay các buổi Đại nhạc hội có Duy Khánh, Nhật truờng , Chế Linh, Thanh Thuý đều diễn ra ở đó. Chị tôi thường xuyên ghé sau rạp hát xin hình nghệ sĩ có chữ ký. Năm 1999, khi tôi đi Mỹ, vẫn còn giữ đuợc tấm hình ca sĩ Kim Loan chụp rất đẹp trong bộ đồ Biệt động quân, đàng sau tấm hình là chữ ký với hàng chữ " thương tặng em V.Thanh " do chính tay nữ ca sĩ viết.

Ga xe lửa thời chiến tranh rất ít hoạt động gần như không có chở hành khách, vẫn thỉnh thoảng có những chuyến xe từ BH đi SG hay đi về phiá Long Khánh, nhưng chỉ chở hàng quân sự hay có tính quân sự như đi tuần tiễu mà thôi. Việc nổ mìn phá hoại trên tuyến đường xe lửa là chuyện thường xuyên của phe đối phương.
Một kỷ niệm mà tôi không quên được là ngày ấy tôi có quen một chú lính làm văn phòng trong trung đội An ninh thiết lộ, chú thương tôi và hay mua kẹo bánh cho 3 chị em tôi. Một hôm chú buồn rầu, nói với tôi:- Mai chú đi rồi!
Tôi thản nhiên hỏi ( có cả chị tôi đứng cạnh )
- mà chú đi đâu?
- Ra đơn vị tác chiến.
Chỉ hai hôm sau, ba tôi báo cho biết chú đã tử trận khi xe lửa trúng mìn của Việt Cộng trên đoạn đường từ BH ra LK, Ba tôi còn cho biết , chú ấy bị đổi đi vì làm lính văn phòng mà chữ viết quá xấu!
Lại 1 kỷ niệm khác hiện về ( và tôi cứ gõ như vô thức không cần si nghĩ) khi gia đình tôi đổi ra ở ga Long Khánh, gia đình tôi cũng ở ngay chính nhà ga, hơi khác chút là nhà ga nằm khá xa đường rầy, chứ không nằm sát như ga BH, 1 buổi chiều, có chú lính mà vợ chồng chú khá thân với nhà mẹ tôi, khoảng 5 giờ chiều, chú mặc quân phục trang bị đầy đủ súng ống, đi ngang chỗ mẹ tôi đang làm cơm chiều, chú tạt vào và nói:
- Em chào chị, chị ở lại mạnh giỏi, chắc em đi luôn quá.
Mẹ tôi giật thót người, nói hơi lớn:
-Chú nói cái gì vậy, đi đâu mà đi luôn,
Mẹ tôi nghĩ là chú đổi đơn vị nhưng Chú không trả lời mà buồn bã nói tiếp:
- Thôi chị ở lại cùng các cháu mạnh giỏi nha.
Nói rồi chú buớc đi lên chiếc xe camion lớn đang đậu chờ đợi trong sân ga với nhiều binh sĩ khác.
Muà hè nên tôi sáng hôm sau tôi dậy trễ, vừa rửa mặt thì khu gia binh xôn xao, người qua lại lăng xăng nhốn nháo. Mẹ tôi tính đi chợ thì một vợ chú lính chạy vào báo:
- Đêm qua Chen ( tên chú lính chào mẹ tôihồi chiều) bị trúng đạn chết. Chen đang gác cho anh em ngủ thì bị tên VC rình từ xa nổ súng, Chen trúng nguyên băng đạn chết liền.
Khoảng trưa, thì xác chú Chen được đem về, và vì chú ấy gốc Miên ( Campuchea) nên gia đình hoả thiêu theo tục lệ và tập quán chứ không chôn, sau này tôi mới biết là ở Campuchea không có nghiã trang là vậy.
Trưa hôm sau, thằng con chú, lớn hơn tôi vài tuổi, cầm chiếc răng đưa tôi coi và nói đó là răng của ba nó mới hoả thiêu, mặt nó không lộ vẻ buồn rầu, cứ như bình thường vậy.
Trời ơi, sao kiếp nguời biến nhanh vậy, buổi chiều hôm trưóc chú còn ghé nhà tôi quân phục chỉnh tề, giày saut nón sắt, to cao hơn 50 Kg mà trưa hôm sau chỉ còn chiếc răng!
Phải chăng có điềm gì đó báo nên chú mới ghé chào mẹ tôi buổi chiều hôm ấy như ...một lời chào vĩnh biệt.
Tôi vốn không tin, nhưng có những câu hỏi không có câu trả lời.
Trở lại ngày còn ở ga BH, buổi sáng thức dậy là tôi mở cánh cửa sổ phiá đông cho sáng nhà, thì qua dãy khu gia binh, đàng xa hơn tí chỉ thấy toàn là cánh đồng ruộng có đến hàng ngàn mẫu. Im lặng vàquạnh vắng trên cánh đồng đó từ ngàn đời rồi và cứ như vậy. lúc đó tiếng động duy nhất là tiếng máy bay trực thăng phành phạch sáng chiều mà thôi. Tôi chỉ ở ga BH có 2 năm thôi mà cảm tưởng như dài mấy chục năm, rồi tuổi thơ qua đi, dòng đời vẫn trôi theo thời gian của nó, bao biến cố xảy ra.
Tôi , - anh - và em - chúng ta là những người may mắn. Vì chúng ta may mắn được chứng kiến hay thậm chí được làm khán giả một kịch bản hay nhất mọi thời đại. Những biến cố long trời lở đất như cuộc CM 1917, hai cuộc thế chiến với mấy chục triệu sinh linh ngã gục, chiến tranh VN mà Mỹ là siêu cường đầu tiên bại trận ( nếu em khôg thích thì tôi sửa lại chữ không thắng- em không chịu, thì làm ơn mở hồi ký của mấy chef Mỹ mà coi), cuộc di tản lớn nhất của nhân loại của thuyền nhân VN là 4 sự kiện theo ý chủquan của tôi đáng chú ý nhất, sấm sét nhất. Dĩ nhiên đối với nguời Congo, hay Schad, họ không chọn những sự kiện đó giống tôi. ( Còn 1 sự kiện cũng chấn động không kém mà tôi sẽ nói sau là "Internet" )

Chúng ta đúng là sinh nhầm thế kỷ nếu nói theo nhà thơ Vũ Hoàng Chương, nhưng ông cũng không chứng minh được thế kỷ nào là đúng. Và cũng không bao giờ đúng cả, vì sự tiến bộ khoa học chỉ làm thay đổi rất ít, nếu không nói không đáng là bao, bản chất và bản năng và cả bản ngã con nguời!
Tuổi thơ của tôi nghèo nàn là vậy vì cứ phải lênh đênh theo số phận của ba tôi, mà người lính thì cứ rày đây mai đó, trong ký ức chỉ còn nhớ lờ mờ vì qúa lâu, tôi vẫn còn nhớ ngày ở ga Tam Quan Bồng Sơn, rồi ở ga Quy Nhơn, mỗi ga không lâu chỉ khoảng 1 năm, mấy ga nhỏ đó ở miền Trung buồn kinh khủng, không có chợ buá, hàng ngày chỉ có bà gánh hàng rong đến bỏ lại rau, và thực phẩm , Mẹ tôi chỉ ở nhà nội trợ chứ không phải đi đâu cả và tuổi thơ của tôi đến giờ thành ông lão, vẫn còn nghe tiếng còi xe lửa rít dài ngày 2 buổi sáng và chiều, ba tôi trong quân phục nhảy phoóc lên và nhảy rụp xuống theo xe lửa để đi làm, tới nơi nào thì tôi không biết.
Image
Mấy ga nhỏ miền Trung còn buồn là buổi chiều chỉ mới 6 giờ là tắt hết mọi đèn điện ( dù nhà ga có điện không được sáng lắm) và đi ngủ thật sớm. Tối đến, thường ba tôi dặn cả nhà là bất cứ ai gõ cửa cũng không mở, không lên tiếng và khi nghe tiếng gõ cửa sắt thì không đứng hay nằm ngay chính diện mà đứng hay nép hẳn sang một bên, để đề phòng ở ngoài có súng bắn vào. Mà đúng vậy, đôi lần nghe tiếng gõ cửa khoảng 11 giờ tối là chị em tôi chui xuống gầm giường nín thinh, còn ba tôi móc khẩu súng lục, khẽ kéo culasse, rồi nép vào góc tường chờ đợi, cho tới khi nghe bước chân đi xa ba tôi mới ra hiệu cho cả nhà lên giường ngủ lại.
Lúc đó tôi nhỏ xíu , ngay cả chị tôi lớnhơn vài tuổi cũng không đi học,tháng ngày chỉ là sống ăn và thở và rong chơi.
......
Em cứ đến cứ đi và cứ khóc
Ta đã đi rồi ta lại sẽ về

User avatar
Ngươi vien xu
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $59,160
Posts: 1548
Joined: 28 Feb 2006
Location: USA
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Ngươi vien xu từ: Tình yêu, pleikey, Hai-Au-Phi-Xu-9, hoatimxua, giamchua

Re: Còn Gì Cho Tôi?

Postby Ngươi vien xu » 28 Jul 2011

phuc am buon Khanh Ly.mp3
Rồi cũng chuyến xe lửa đưa chúng tôi vào tới tận Saigòn năm 1962 và từ đó chúng tôi sống hẳn trong Nam. Ký ức còn lại của miền trung chỉ là những rặng dừa cao vút bạt ngàn mấy chục cây số, thành phố nhỏ bé chỉ dăm ba căn nhà lưa thưa và tiếng còi xe lửa đưa đón ba tôi hàng ngày đi làm.
Không có trường, thỉnh thoảng ba tôi dạy chị em tôi học, dạy tiếng Pháp lúc tôi mới khoảng 3 tuổi- Il faut faire à la guerre aux trois choses : "Aux maladies du corp, aux ignorances du spirit et aux passions du coeur
Người ta luôn phải chiến đấu với 3 điều- bệnh tật của thân thể- sự ngu dốt của trí tuệ và sự đam mê của tâm hồn.

Và nhiều lắm nhưng tôi chỉ còn nhớ có thế.

Vào Nam, chúng tôi cũng lại ở các nhà ga Sài gòn, BH, LK, việc học hành cũng ba chớp ba nháng, nghiã là có khi đang học 2 tháng đầu niên họcở BH phải bỏ dở, lên LK học tiếp, rồi có khi đang học ở LK 5 tháng lại về BH học cho xong niên khoá, việc di chuyển quá nhiều dĩ nhiên ảnh hưởng lớn tới sức học vì gián đoạn.
Hai chị tôi học kém là vì vậy, có năm chỉ học có 7 tháng nhưng dĩ nhiên nhà trường vẫn phải cộng điểm 9 tháng, nên thứ hạng thấp trong lớp là đương nhiên.
Tôi phải post cái bảng điểm mà tôi cho là thành tích đẹp nhất của cuộc đi học và tôi rất tự hào ở chỗ sức tiến mạnh mẽ. Con số biết nói lên sự nỗ lực không ngừng. Không chịu đầu hàng số phận hay hoàn cảnh. Nếu ngay tháng đầu mà tôi giỏi liền thì không có gì để nói.

Chỉ có tôi là ...đặc biệt, năm lớp 11, tôi vào lớp sau khi khai giảng hơn 1 tháng. Tháng đầu tiên không có điểm mấy môn, tôi nhưng tôi vẫn đứng thứ 26/75 và điều làm tôi cũng như các Thày ngạc nhiên là sức tiến lạ kỳ, tháng sau tôi lên hạng 21 rồi hạng 7 và cuối cùng thì đứng nhất lớp !! Điều đặc biệt hơn nữa là tôi học sớm tới 2 tuổi. Năm sau thì ba tôi lại đổi về BH, tôi tiếp tục lớp 12 và là thí sinh duy nhất của Tỉnh Long Khánh trước 1975 đậu vào trường Cao đẳng Viễn Thông.

Con tôi nó hoàn toàn không có khái niệm về 1 lớp mà có tới 75 học sinh!! vì ở Mỹ cao nhất chỉ khoảng 20-30 trong một lớp mà thôi và càng không có khái niệm học 3 ca một ngày. Là sao? Là ca nhất học từ 6 giờ đến 10 giờ rưỡi, rồi ra về, ca nhì học từ 10 giờ 15 đến 2 giờ 15 và ca ba học từ 2 giờ 30 đến 6 giờ 30. Gần hết giờ học là ở ngoài đã có mấy chục đứa lao đao chờ vào học vì cả trường chỉ có 6 lớp.
Tôi viết bài này cho tôi và cho con tôi vì nếu không, nó sẽ không bao giờ biết ba nó hồi xưa đi học như thế nào. Bạn thử tưởng tượng coi, 1 lớp rộng chừng 40m2 tức bề ngang 5 mét bề dài 8 mét, bàn kê làm ba dãy, nếu bình thường để ngồi viết không đụng tay nhau thì 1 bàn dài khoảng 1mét 5 chỉ tối đa là 3 học sinh. Nhưng thực tế là tụi tôi phải ngồi tới 7 đứa. Để dễ hình dung , bạn tưởng tuợng 1 xe hơi 4 chỗ phải chứa tới 8 nguời.
Rồi năm lớp 12, tôi được học trường lớn nhất miền đông Nam bộ, Ngô quyền BH, đang từ đêm buồn tỉnh lẻ về học trường lớn, mấy tháng đầu lép thấy rõ, theo hổng kịp, lớp chỉ có 3 dãy bàn con gái, tức 15 người, còn lại 50 con trai, đưá nào cũng giỏi, tháng đầu y như năm lớp 11 đứng gần cuối sổ vì học trễ gần 1 tháng, và cuối cùng cố gắng lắm, cuối năm leo tới top 10 mà thôi. Thật ra top 10 của truờng lớn nghiã đen lẫn nghiã bóng vẫn hơn thủ khoa ở một trường tỉnh lẻ.
Lúc học xong trung học, lòng tôi thơ thới lắm, mộng ước nhiều lắm, lúc đó sức như trâu, học cả đêm lẫn ngày chả thấy mệt, chỉ khi nghe gà gáy mới biết là sáng, trong Nam, chỉ vài trường đại học khỏi phải thi đầu vào mà chỉ ghi danh, nhưng ghi danh thì dễ mà ra trường thì lại cực khó, Tôi nhớ ông thày mình nói, năm 1955 kết quả năm thứ nhất ( gọi là năm dự bị đại học khoa học chỉ ghi danh chứ không thi tuyển vào ) đại học khoa học ban MPC (toán lý hoá) ...không có ai đậu cả, chỉ có vài người bên SPCN ( sinh lý sinh hoá) đậu lai rai thôi.
Rồi tôi biết sức mình, hoá học cầm tinh con zero rồi đó, thi trường nào bấy giờ? May quá, có 1 trường vừa sức lại chỉ thi đúng 3 môn tủ : Toán , Lý và Anh văn- Trường Cao đẵng Viễn thông ( nay là Học Viện Bưu Chính Viễn Thông ). Dù sao thì cũng khá ...hãnh diện, vì toàn quốc chỉ lấy 70 người mà thôi, trong khi Trường Phú Thọ lấy tới 600 nguời.
Mình tính là một chuyện, còn Trời tính nữa. Thời cuộc xảy ra, nửa miền Nam mất tất cả.
Thế là lại làm từ đầu trên đống hoang tàn đổ nát. từ 1975 đến 1990, chỉ có 15 năm thôi nhưng là 15 năm dài nhất , dài bằng 150 lần của các cụ ngày xưa chỉ biết con trâu và cái cày. 15 năm với bao đau thương khốn khổ đói khát nhọc nhằn cơ cực đàn áp lầm than bỉ ổi ...

Không bao giờ tôi quên những chuyến xe lửa mà có lẽ chỉ có độc nhất trên thế giới này mà thôi.
Đó là những chuyến xe lửa mà con người và hàng hoá được nhét- dồn- ép- đẩy- nhấn- dọng - kín từ gầm cho tới trên mui trần của những toa. Người ta ngồi,đứng, nằm, treo, ngay cả ở chỗ nối các toa. Lúc đó không ai cân, nhưng theo con mắt cảm nhận, tôi đoán tải trọng mà mỗi toa phải mang gấp 30 lần tải trọng cho phép, 1 toa hành khách trung bình lúc trước 75 năm chỉ chở khoảng 50-80 người , nhưng bây giờ con số ấy là 300 người cho mỗi toa, kinh khủng nhất là người ta tranh nhau leo lên mui, vì trên đó dễ xuống hơn, chỉ nhảy cái là ra, nhưng ai có lên rồi mới biết, cái mui trần trụi không có cái gì để bám, mà tàu chạy nhanh thì sức lắc qua lại rất lớn có thể làm văng xuống đất .

Nhiều nguời chết vì bị gạt rớt khi tàu qua những cây cầu mà độ cao chỉ vừa đủ. Tàu chạy suốt ngày đêm, từ xa nhìn đoàn xe lửa y chang như một cục đường dài và hàng vạn con kiến bu vào, bám víu đen nghẹt, không còn trong thấy cục đường. Tiếng còi , tiếng người, tiếng hàng hoá ném lên xuống, tiếng chân chạy, tiếng rao, tiếng cãi nhau, tiếng kêu gọi... tất cả tạo thành những âm thanh hỗn mang tranh giành cấu xé của bầy người tranh sống.

Nhà tôi 12 anh em thì có 8 đứa phải bám theo tàu kiểu đó mà sinh sống, buôn bán hàng ngày, em gái tôi lúc đó 8 tuổi đã xách ấm trà và bịch bán trà đá, còn lớn hơn tí nữa, mấy đứa 10, 12 thì bán thuốc lá, bán hàng rong, lớn hơn nữa 13 , 15 thì đi buôn trái cây, buôn củi ...
Mẹ tôi thì đi Kinh tế mới với vài đứa còn lại.
Trước 1975, ba tôi tiên tri và đã đối phó với tình trạng đông con. Ông vẫn hay nói: nhà mình gần ga xe lửa, có gì kẹt lắm bán trà đá cũng sống được. Quả thật lời tiên tri bi thảm thành sự thật.

Ông biết nhà nhiều con, nên ông cho làm nhiều nhà, đầu đường Hồng thập tự LK ông dựng 3 căn nhà liền bằng gỗ mái tôn, thì thôi, vậy cũng có cái ở, lại ở đầu đường, thế nào mà chả dễ cho buôn bán.
cách nhà ga Biên Hoà 30 mét, ông xây 1 cái nhà gạch nhỏ, rồi ông mua thêm miếng đất cách đó 200 mét cũng làm căn nhà nhỏ ( cho tôi đi học gần trường Ngô Quyền hơn chăng ), rồi ông mua 1 mẫu đất cạnh cầu Săn Máu Hố Nai , cũng có một căn nhà nhỏ. Tổng cộng là 6 căn nhà nhỏ và 1 mẫu đất
Rồi ông cho đào ao thả cá, ông vẫn nói:Nhất thả cá, nhì gá bạc.
Nhưng mà đó là ông tính.
Còn bây giờ là Trời tính sau bi trường kịch của năm 75
3 căn nhà cháy rụi trong trận mở màn Xuân Lộc ngày 9.4.75
Căn nhà cách ga BH 30 mét thì bị tịch thu vì trong phạm vi nhà ga
Căn nhà nhỏ trong mẫu ruộng ngay cầu Săn Máu sau này khi đi kinh tế mới phải bán, lúc mua và đào ao, làm nhà hết gần 5 cây, khi bán có 2 chỉ ( còn nhớ là 4.000$ năm 1978)
cuối cùng chỉ còn căn nhà nhỏ 4x 6 cách ga BH 200, nhà cũng nằm cách đường rầy khoảng 20 mét, tôi lúc đó tìm được việc làm nhỏ trong một HTX nên được diện coi là có việc làm ở lại thành phố .

Rồi 10 năm trôi qua kể từ 1975, bắt đầu có sự gọi là đổi mới. Mưa thì chỗ nào mà chả ướt. Không còn ăn bo bo, khoai sắn qua bữa, tuy mức sống vẫn đứng cuối bảng cuả thế giới.
Lúc đó tôi gần 30 mà vẫn trắng hai bàn tay, trên đời này nghèo không phải là cái tội, điều đó đúng, nhưng nghèo là cha đẻ mọi tội lỗi! Người đời nhìn người nghèo luôn bằng con mắt ít thiện cảm. Bạn có thể dám mở lời tán tỉnh hay có ý định cưới vợ khi trong bóp không một xu??
Mặc dù lúc đó ai cũng nghèo,mà sao tôi vẫn không ngỏ lời được. Lá thư tình viết xong rồi lại xé không biết bao lần .

Thế là bản năng trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ, như một con thú băng rừng trèo đèo tìm dòng nước để sống sót, tôi lao vào, và không ngờ những kiến thức dưới học đường tưởng như vô dụng bỗng có dịp trổ buồng.

Người đánh cờ gọi là gì? - Kỳ thủ , hay hay dở , hay ở đẳng cấp nào thì cũng gọi là kỳ thủ. Người viết văn gọi là gì? Văn sĩ - gọi vậy đã sao, còn chuyện văn sĩ nổi tiếng được kết nạp Hội nhà văn hay có sách bán best-seller là chuyện khác.
Còn người phát minh ra dăm chiếc dụng cụ hay máy móc nhỏ thì gọi là gì? Nhà khoa học , đúng ra hồi đó tôi cần đăng ký bản quyền vì biết đâu có kẻ ăn cắp công sức chế tạo và tung ra thị trưòng, nhưng ở VN những năm đó là một xã hội hỗn mang, chụp giựt. Cho nên tôi dám nói tôi là nhà khoa học ….nhỏ.
Vâng mỗi một chặng đường 10 năm trôi qua, tôi có thay đổi. Thì giai đoạn 85 đến 95 là giai đoạn có tính quyết định và 10 năm miệt mài đằng đẵng gian khổ đó giúp tôi làm người chứ không phải là nguời.
Rồi tôi có tất cả, năm 88, ở một tỉnh trung bình mấy ai có xe hơi, nhà lầu . Mà những của cải đó do chính khối óc bàn tay tạo ra chứ không do quyền lực nào. Tôi thấy thế cũng đủ và ….dừng lại. Tôi cho tôi như thế là được rồi.

Nếu nhu cầu chia ra làm 3 loại: - loại bắt buộc phải có không có thì chết như .. cơm, nước, quần áo..-loại có cũng đưọc không có cũng đưọc như tính lãng mạn, công danh, tình dục …- và loại không cần có như tham vọng, mơ ước viễn vông….
Thì tôi cũng có đủ cả 3 loại trên. Thế tôi trở nên già trước tuổi sao? Có thể vậy cũng được. Ở xã hội tây phương, ở tuổi 50 nhiều nguời mới bắt đầu lao vào chính trường, thương trường, …( chỉ có lãnh vực thể thao là bắt buộc phải rút lui trưóc 40 thôi)
Thật ra trong tư duy tính toán và lên phương án chiến đấu, cho tuổi trung niên khi bắt đầu sang Mỹ, tất cả đều chính xác và tốt đẹp, thậm chí nhiều điều vượt mức dự kiến. Nhưng chỉ một điều và chỉ o­nly o­ne thôi làm tôi hụt hẫng và đó là sai lầm có tính chiến lược lớn nhất của đời tôi, nhưng ở tuổi này không cho phép và cũng không có cơ hội sửa chữa. Và bây giờ thì không còn gì cho tôi nữa cả.

Tôi vẫn sống bình thường, vẫn ngày làm việc, sáng đi chiều về, dạy con học, cuối tuần thỉnh thoảng gặp bạn bè ăn nhậu, karaoke, gặp mấy em vẫn buông dăm ba lời mây gió…và mỗi weedkend vợ chồng đề huề vui vẻ.
Viết quá dài mà chẳng hiểu ý tôi muốn nói gì?
Không , ít khi tôi viết vu vơ lắm, chỉ có hay ít hay dở ít, và cách viết như thế nào thôi, chứ tôi dại gì ngồi viết cho vô ích.
Giải US open tennis sắp khai mạc vào cuối tháng 8. Ngay cả những tay vợt mạnh nhất như Sharapova, Serena, …hay bên nam Roddick, Federer…cũng có thể bị loại ngay từ vòng ngoài. Trong thể thao khác với các lãnh vực khác, việc đòi hỏi năng khiếu và thể lực là quan trọng nhất bất chấp anh có …khát vọng hay không. Nếu chỉ cần siêng năng luyện tập với khát vọng và nghị lực thì đã có hàng triệu Pele, hay Maradona hay Serena rồi.

Ngay khi xem Sharapova thi đấu và thắng Serena ở giải Wimbledon năm 2003, tôi đã nói ngay với người bạn cùng xem, Sharapova đầy khát vọng và đủ tố chất để trở thành số 1 TG nhiều năm nhưng cô ta sẽ thất bại?
Nguời bạn tôi hỏi:" Sao anh lại nói vậy"
- Nếu để ý kỹ một chút , anh sẽ thấy cảm xúc của Sharapova quá lớn trong lúc trận đấu vẫn còn đang tiếp diễn. Có lúc thắng một đuờng banh cô ta gào lên sung sướng và có lúc thua cô ta lộ rõ thất vọng. Chính những cảm xúc này làm hạn chế thành tích, nếu không, cô sẽ không thua gì Steffi Graf . Huấn luyện viên quèn nào cũng biết điều này khi dạy cho học trò mình, nhưng oái ăm đây thường là yếu tố bẩm sinh rất khó khắc phục.
Và lời tôi sau gần 10 được chứng minh đúng. Sharapova chỉ là cây vợt thuờng trong top 20 mà thôi.
Tôi thích nhất phong cách Justin Henin, cô ít lộ cảm xúc lúc thi đấu, thắng thua gì cũng vậy, chỉ khi kết thúc giải rồi, cô mới tỏ thái độ thôi.

Lại liên tưởng một câu khác: Ngày nào tôi không làm việc , ngày đó tôi phạm tội ăn cắp. Câu này của nhà bác học lừng danh Louis Pasteur.
Thưa Ông, con có làm bài luận văn bình giải câu này năm lớp 9 rồi và con hoàn toàn đồng ý, duy có một điều là phần kết bài, con mở rộng chút xíu ( thường nhờ thế mới có thêm điểm ) là "Làm việc là một bổn phận của con người,nó xua đuổi ba mối hoạ- buồn nản- tật hư- và cùng túng. Không làm việc là gián tiếp ăn cắp… nhưng người ta không thể làm việc mãi, tới lúc nào đó cũng phải dừng lại tuy vẫn còn ăn uống hít thở và sống. Tuy không làm việc nhưng cũng không ăn cắp của ai. Tuổi già!

Bài luận văn cô khen là mở rộng kết bài và là nhỏ tuổi nhất, độc nhất trong lớp.
Còn gì cho em ư? Có người nói hộ dùm tôi rồi, hay hơn tôi 100 lần, Ông TCS đó, em cứ click vào trang nhạc nào cũng có : Còn tuổi nào cho em! Tôi đã nghe chắc cũng khoảng cả ngàn lần rồi. Nghe xong nếu em vẫn còn buồn, xin em hãy lang thang một vòng rồi về nhà kiếm đỡ cái gì bỏ bụng, mì gói cũng đưọc, là hết buồn ngay.
Image
( Hình này nhìn 10 phút chưa thấy chán nên post lại lần nữa,..thân tặng...Pleikey và những ai khoái nét thiên thần... :tt: :tt: )
Còn bây giờ mới là tội nghiệp cho tôi! Còn gì cho tôi!
Tôi vẫn còn thuộc lòng lời mở đầu bài Hy vọng của Nguyễn bá Học ( học Việt văn năm lớp 9):Người sống không hy vọng phải trôi dạt lông bông như ngựa không cương, như thuyền không lái không ra làm sao cả.
Có chí, bền chí và kiên tâm là yếu tố quan trọng giúp con người thành đạt trên đường đời.

Thưa Ông, tôi vẫn còn hy vọng, nhưng hy vọng ở ..con tôi thôi. Đành rằng con mình đỗ trạng thì cũng như mình đỗ vậy.
Nhưng ngoài niềm vui ấy, niềm vui …thụ động ấy, có còn gì cho tôi nữa không? Tất cả đã qua mà tôi cũng không cần phải đi lại, vở kịch xem rồi đâu có ai muốn xem lại lần thứ hai.
Những áng mây trời cứ trôi , tan và hợp, đến rồi đi. Nhưng cánh chim trời thì đã mỏi …

NVX ĐNH
July 28,2011
......
Em cứ đến cứ đi và cứ khóc
Ta đã đi rồi ta lại sẽ về

User avatar
Ngươi vien xu
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $59,160
Posts: 1548
Joined: 28 Feb 2006
Location: USA
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Ngươi vien xu từ: Tình yêu, Hai-Au-Phi-Xu-9

Re: Còn Gì Cho Tôi?

Postby Ngươi vien xu » 29 Jul 2011

Image
Đời tôi đã/ nhiều lần rồi chờ mãi
Đành tự cho / hoa giấy tím/ và em !!
......
Em cứ đến cứ đi và cứ khóc
Ta đã đi rồi ta lại sẽ về

User avatar
Ngươi vien xu
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $59,160
Posts: 1548
Joined: 28 Feb 2006
Location: USA
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Ngươi vien xu từ: pleikey, Hai-Au-Phi-Xu-9

Re: Còn Gì Cho Tôi?

Postby Tình yêu » 29 Jul 2011

Cảm ơn NVX đã kể lại nhữngg việc này cho TY cũng như lớp Người sinh sau 75 hiểu được cưộc sống thời bom đạn. Thấy mình quá may mắn trong cưộc sống hiện tại dù nhìn lên ko bằng ai và nhìn xưống ai dc bằng mình. Vậy mà tối ngày mình cứ dàu dàu đau khổ vì 1 chữ tình nhỏ nhoi ấy.
Say, thanks again NVX :hoa:
Tình yêu ơi...đến nữa mà chi....
User avatar
Tình yêu
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $972
Posts: 109
Joined: 27 Sep 2007
Location: Nơi vô định
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Tình yêu từ: pleikey, NgÆ°Æ¡i vien xu, Hai-Au-Phi-Xu-9

Re: Còn Gì Cho Tôi?

Postby Ngươi vien xu » 31 Jul 2011

dĩ nhiên sau cơm áo gạo tiền thì tình yêu là số 2.
Bởi vậy TY cứ viết nữa đi, viểt nữa về TY đi , vì bây giờ cơm áo cũng đơ đỡ rồi,
:tt: :tt:
......
Em cứ đến cứ đi và cứ khóc
Ta đã đi rồi ta lại sẽ về

User avatar
Ngươi vien xu
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $59,160
Posts: 1548
Joined: 28 Feb 2006
Location: USA
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Ngươi vien xu từ: pleikey, Hai-Au-Phi-Xu-9

Re: Còn Gì Cho Tôi?

Postby hoatimxua » 26 Aug 2011

Ngươi vien xu wrote:Nhưng có những bắt gặp tình cờ mà trở thành ..mãi mãi ở lại trong đầu.


Wá đúng!! Mấy tuần trước trong khi ngồi chờ đợi ông bác sĩ đến khám bịnh, buồn tình cặp mắt ép bi ưa bắt đầu làm dziệc... cứ láo liên liếc dọc rồi liếc xui, nhìn lên rồi nhìn xuống... có một vật long lanh nằm dưới chân đập vào mắt. Phản ứng tự nhiên nên Tím cúi xuống lụm liền :D :D .... ái nại chúa tôi, cầm cái "cục" đó lên mà toàn thân rung lên như bị dzựt kinh phong. Hổng piết ai làm rớt cái cục hột xàn á... Cầm cái cục đó đưa cho cô y tá ở ngoài mà nước mắt rưng rưng... Đến bây giờ cái "cục" đó vẫn.... mãi mãi ở lại trong đầu... hổng piết nên :D :D hay nên :'( :'( đây hén :D :D


Chiện này có thiệt, Tém hổng có nổ đó nhen Pác 7... Nghĩ tới nước mắt vẫn còn rưng rưng... :khóc:
Cho Anh giữ lại một cành hoa tím.
Để mang về pha mực viết tình thơ.
Nhớ ngày xưa hoa tím rụng hững hờ.
Nơi chốn cũ em còn gom thương nhớ.
(hht)
User avatar
hoatimxua
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $625,892
Posts: 9462
Joined: 27 Apr 2005
Location: Vườn Địa Đàng
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng hoatimxua từ: cuduc, pleikey, NgÆ°Æ¡i vien xu, giamchua

Re: Còn Gì Cho Tôi?

Postby cuduc » 27 Aug 2011

hoatimxua wrote:
Ngươi vien xu wrote:Nhưng có những bắt gặp tình cờ mà trở thành ..mãi mãi ở lại trong đầu.


Wá đúng!! Mấy tuần trước trong khi ngồi chờ đợi ông bác sĩ đến khám bịnh, buồn tình cặp mắt ép bi ưa bắt đầu làm dziệc... cứ láo liên liếc dọc rồi liếc xui, nhìn lên rồi nhìn xuống... có một vật long lanh nằm dưới chân đập vào mắt. Phản ứng tự nhiên nên Tím cúi xuống lụm liền :D :D .... ái nại chúa tôi, cầm cái "cục" đó lên mà toàn thân rung lên như bị dzựt kinh phong. Hổng piết ai làm rớt cái cục hột xàn á... Cầm cái cục đó đưa cho cô y tá ở ngoài mà nước mắt rưng rưng... Đến bây giờ cái "cục" đó vẫn.... mãi mãi ở lại trong đầu... hổng piết nên :D :D hay nên :'( :'( đây hén :D :D


Chiện này có thiệt, Tém hổng có nổ đó nhen Pác 7... Nghĩ tới nước mắt vẫn còn rưng rưng... :khóc:

Trời wơi ,của tui nẩu lượm..Cd tìm lâu nay :cười:
I can not remember who first pointed it out , but the best way to enjoy digital is to never listen to analog
User avatar
cuduc
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $123,290
Posts: 1452
Joined: 05 Aug 2006
Location: cao bồi mẽo
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng cuduc từ: pleikey

Re: Còn Gì Cho Tôi?

Postby Ngươi vien xu » 28 Aug 2011

hoatimxua wrote:
Wá đúng!! Mấy tuần trước trong khi ngồi chờ đợi ông bác sĩ đến khám bịnh, buồn tình cặp mắt ép bi ưa bắt đầu làm dziệc... cứ láo liên liếc dọc rồi liếc xui, nhìn lên rồi nhìn xuống... có một vật long lanh nằm dưới chân đập vào mắt. Phản ứng tự nhiên nên Tím cúi xuống lụm liền :D :D .... ái nại chúa tôi, cầm cái "cục" đó lên mà toàn thân rung lên như bị dzựt kinh phong. Hổng piết ai làm rớt cái cục hột xàn á... Cầm cái cục đó đưa cho cô y tá ở ngoài mà nước mắt rưng rưng... Đến bây giờ cái "cục" đó vẫn.... mãi mãi ở lại trong đầu... hổng piết nên :D :D hay nên :'( :'( đây hén :D :D


Chiện này có thiệt, Tém hổng có nổ đó nhen Pác 7... Nghĩ tới nước mắt vẫn còn rưng rưng... :khóc:



Đoạn dzăn được coi là hay nhất trong tháng - !! :tt: :tt: wá đã !!
Pác 7 ui có cách gì kềm bớt chút hông, nghe như...đại bác 175 pháo kích dzậy

Đức ui ! để Tím làm ăn tí xíu muh :tt:
......
Em cứ đến cứ đi và cứ khóc
Ta đã đi rồi ta lại sẽ về

User avatar
Ngươi vien xu
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $59,160
Posts: 1548
Joined: 28 Feb 2006
Location: USA
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Ngươi vien xu từ: pleikey, giamchua

Re: Còn Gì Cho Tôi?

Postby pleikey » 28 Aug 2011

Ngươi vien xu wrote:
hoatimxua wrote:
Wá đúng!! Mấy tuần trước trong khi ngồi chờ đợi ông bác sĩ đến khám bịnh, buồn tình cặp mắt ép bi ưa bắt đầu làm dziệc... cứ láo liên liếc dọc rồi liếc xui, nhìn lên rồi nhìn xuống... có một vật long lanh nằm dưới chân đập vào mắt. Phản ứng tự nhiên nên Tím cúi xuống lụm liền :D :D .... ái nại chúa tôi, cầm cái "cục" đó lên mà toàn thân rung lên như bị dzựt kinh phong. Hổng piết ai làm rớt cái cục hột xàn á... Cầm cái cục đó đưa cho cô y tá ở ngoài mà nước mắt rưng rưng... Đến bây giờ cái "cục" đó vẫn.... mãi mãi ở lại trong đầu... hổng piết nên :D :D hay nên :'( :'( đây hén :D :D


Chiện này có thiệt, Tém hổng có nổ đó nhen Pác 7... Nghĩ tới nước mắt vẫn còn rưng rưng... :khóc:



Đoạn dzăn được coi là hay nhất trong tháng - !! :tt: :tt: wá đã !!
Pác 7 ui có cách gì kềm bớt chút hông, nghe như...đại bác 175 pháo kích dzậy

Đức ui ! để Tím làm ăn tí xíu muh :tt:

Không có đại bác nào so sánh bằng Diamond cho nên pó tay với Tém :cười:
I thought I made a mistake once but it turned out it was a creative moment.
~ Scott Fleming
User avatar
pleikey
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $313,652
Posts: 5902
Joined: 13 Nov 2008
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng pleikey từ: NgÆ°Æ¡i vien xu, giamchua


Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 8 guests