Tôi Lại Về

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Tôi Lại Về

Postby Thuvang » 02 Sep 2019

Tôi lại về...
------------

Image


Tôi lại về Saigon, về ngắm những tòa nhà cao bên cạnh những mái nhà nho nhỏ, thấp thấp. Về, ngồi mà nghe tiếng kèn xe, nhìn phố xá đông người nhộn nhịp, mà giờ đây người lạ nhiều hơn người quen.

Tôi lại về với quê Mẹ miền Tây, với những con sông hiền hòa, với cánh đồng lúa xanh mượt, gợn sóng lăn tăn khi cơn gió thoảng qua. Tôi lại về nơi có tiếng gà gáy sáng vang rân khắp xóm, có hàng dừa che nắng, ẻo lã nghiêng ngã bên bờ sông, có chiếc đò ngang chênh vênh trên mặt nước, khiến cho người nhìn luôn mường tượng mình đang có cảm giác gì đó thấp thỏm, lo âu, thương thương nhiều lắm tỷ như là thương một người tình từ lâu xa cách.

Tôi lại về với bóng dáng của những người thân thuộc của mình. Về mà ôm lấy bóng Mẹ, dáng Cha. Về với tổ ấm hạnh phúc cội nguồn Bạc Liêu, Vĩnh Long, mang dấu ấn tuổi thơ của một đời.

Tôi lại về ăn trái chôm chôm, măng cụt, sầu riêng, bắp nấu... Những màu sắc đỏ hừng, vàng lững ấy vẫn còn đủ sức quyến rũ bẹo người cho dấy lên sự thèm muốn... phải ăn mới được.

Trên đời này, có rất nhiều câu chuyện không có đoạn kết... Có phải, đó là lý do khiến cho con người thông cảm và thong thả hơn trong tương ngộ và biệt ly.

Mỗi một chuyến đi là một chặng đường mới mẻ mở ra, để rồi theo thời gian, tự nó tồn đọng lại thành những ký ức, có nhiều tên khác nhau, mà phần lớn do chủ nhân đặt để. Có thể, mai kia mốt nọ nó sẽ có tên là Nuối Tiếc, là Hạnh Phúc, hay là Một Thời Đáng Nhớ.v.v...
Chút ký ức cưu mang đó, như là một tảng băng nổi trên dòng nước chảy của cuộc đời, khéo lắm, để đừng đụng tới nó, không thì, khi nó tan chảy ra, ôi thôi nhớ nhung da diết, có khi cả ngày hay là vài ba bữa.

Đằng sau mỗi một chặng đường đi luôn là những cảm xúc, tất nhiên theo vòng quay tạo hóa phải được chôn vùi. Dẫu cho, vào lúc đó, nhớ là mình đã buộc miệng tấm tắc khen vài chục lần, hay khóc rưng rứt mấy giọt nước mắt... cũng chỉ là khoảnh khắc đã qua thôi.

Mới chưa đầy hai tuần mà tất cả đã cũ, đã qua.
Ngồi trên chuyến máy bay, quay về quê hương thứ hai của mình, tôi cứ muốn khóc. Mặc cho tiếng động cơ máy bay đang khởi động để chuẩn bị cất cánh, đôi tai tôi lúc bấy giờ vẫn còn văng vẳng tiếng cười, giọng nói, những câu chuyện được kể lại từ hồi chưa biết giận nhau chỉ biết cãi nhau. Khi phi cơ đã hoàn toàn trên mây, không còn nhìn thấy gì dưới mặt đất nữa, tôi ngó ra cửa sổ vẫn còn đang mở, đủ cho thấy một bầu trời đầy mây. Hiển hiện trước mắt bây giờ là một không gian đẹp mà nỗi buồn tôi lại kiếm cớ lan man. Nhớ lại từng cái bắt tay, từng câu chúc "thượng lộ bình an" của bạn bè, tôi lại len lén tìm về theo lối mòn lòng dạ để gặp lại từng người một. Nghèn nghẹn, mũi lòng theo kiểu "mít ướt", dòng lệ ứa ra, tôi đưa tay lau vội, khỏa lấp bằng cách nói thầm hai chữ "cảm ơn" - Cảm ơn tất cả.
Sửa lại tư thế ngồi, chầm chậm nhắm mắt lại, để có thể vượt qua giây phút tạ từ không lời này.

Rồi sẽ có một ngày, trời không nắng, không mưa. Con người không cười, không khóc, cặp mắt buồn buồn hướng ra ngoài sân, lúc đó sẽ là ngày mà có một người đang ngồi cùng thinh lặng.

Thinh lặng làm một con người cũ, ngồi bên cái bàn cũ, nghe bản nhạc cũ... và để nhớ những con người cũ.
Một thứ nhớ thương xót xa lòng dạ, khiến cho bữa cơm, giấc ngủ đôi khi hờ hợt không còn được quan tâm như thường lệ.

Đường đi của trái tim không phải lúc nào cũng được đi thẳng băng, nó cũng có bảng chỉ dẫn bắt buộc phải quẹo hay phải dừng lại, thế thôi.
Cảnh đời, trông xuống - ngó qua - quay lại thì ánh mắt nào cũng phải rớt vào trong đêm chớ đâu thể nào thức tới sáng được. Gặp gỡ cũng phải chia tay, vui rồi cũng có lúc buồn, đầu Thu thì cũng có cuối Thu.

Cái gì không nắm bắt được thì coi như con nước, cái gì cứ hay rối tung lên thì đặt tên cuồn chỉ. Còn tôi thì... ngẫm nghĩ hoài, có góc khuất nào cho nỗi buồn này trú ẩn?

Ký ức.
Ký ức tôi, một lần nữa lại có nhiệm vụ sắp xếp ngăn nắp chuyện của một chuyến đi xa.

Đêm tàn, sương khuya rơi xuống lá, có phải muốn đánh thức ban mai? Bất chợt tôi muốn hứa một lời hứa với chính mình rằng.
Dù mai sau, có ở nơi nào đi nữa tôi vẫn nhớ mãi bầu trời, con sông nơi chốn quê nhà.

Thuvang
Thuvang
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $7,118
Posts: 578
Joined: 14 Jun 2017
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Thuvang từ: Que Huong, Tố Cầm, pleb, Lien 53

Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 15 guests