Cô Giáo Tôi

Nơi chia xẻ với nhau những tâm sự, cảm xúc...trong cuộc sống hằng ngày

Moderators: littlehoney999, Ngươi vien xu, A Mít

Cô Giáo Tôi

Postby pleikey » 27 May 2009

Image

Năm tôi lên lớp 8, bắt đầu có thêm môn Hoá Học. Đến tiết hoá học đầu tiên cả lớp thấp thởm chờ đợi xem coi ai sẽ là người đứng lớp dạy môn này? Tôi cũng không ngừng đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa nôn nóng chờ đợi...Rất đúng giờ, từ xa tôi thấy dáng người mảnh dẻ, cao dong dỏng, tóc xỏa bờ vai, đang tiến về lớp học. Thì ra đó là cô H nổi tiếng nhất trường mà tôi được nghe mọi người truyền tụng. Không những cô là một giáo viên giỏi, mà còn nổi bậc nhất trong trường nhờ có chiều cao vô địch, tôi đoán chừng chiều cao của cô cở 1 mét 75 thì phải? Tôi ít thấy có phụ nữ nào cao như cô vào lúc bấy giờ. Khi cô bước vào lớp, tôi được nhìn thấy rỏ hơn cặp kính trắng gọng màu trắng ngà trông rất hợp với gương mặt cô và màu áo dài trắng mà cô đang mặc, nó làm cô rất nổi bậc, trông rất trí thức. Tôi để ý thấy cô có tô ít son môi và đặc biệt lúc nào cô cũng nở nụ cười thân thiện, tôi thoáng nghĩ cô cỡ 28-30 tuổi. Sau khi đặt túi cặp da màu gạch nung lên bàn giáo viên, cô bắt đầu chào hỏi và tự giới thiệu: “Các em mến cô tên Trương Thị H đảm trách môn Hóa cho lớp các em!”. Trong giờ dạy đầu tiên tôi khám phá thêm rằng cô còn là một người có tính hài hước và dể mến. Cô thường hay pha trò trong lúc giảng bài tạo buổi học trở nên xôi nổi và thích thú. Tôi rất thích đến giờ Hóa học bỡi vì cứ mỗi cuối tiết học cô thường hay giành ít phút để kể một mẩu truyện vui. Tôi còn nhớ có lần cô giảng về thành phần nguyên tố hóa học và trọng lượng khác nhau giữa các hoá chất, vào cuối giờ cô có ra một câu đố vui:

- Đố các em! Trên thế giới có hồ Biển Mặn và nồng độ muối rất đậm đặc. Như chúng ta đã biết, muối trong biển càng cao thì nước càng nặng mọi thứ có thể nổi trên mặt nước. Vào một hôm có một anh chàng bị thất tình đi ra bờ hồ nhảy xuống tự tử. Vậy cô đố mấy em, khi anh ta nhảy xuống nước thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Cả lớp nhốn nháo và có vài đứa trả lời:

- Thưa cô anh chàng đó sẽ bị chìm!

- Không, không phải! Biển Mặn đến độ thứ gì bỏ vào hồ đều nổi lên hết, làm sao anh ta bị chìm được?

Cuối cùng cô ra câu trả lời:
- Thì cuối cùng anh ta bị ướt !

Lúc bấy giờ cả lớp đều phá lên cười! Sau đó cô vội vả dọn xổ sách bỏ vào túi cặp và sang lớp khác cho kịp tiết dạy kế tiếp.

Cứ như thế thời gian trôi qua khá nhanh và học kỳ II kết thúc. Tôi cùng tụi bạn cùng lớp chuyển lên học lớp 9 và cũng được gặp lại cô và cô cũng là người tiếp tục dạy môn Hóa cho lớp 9. Chúng tôi rất thích thú say mê môn học này và không bao giờ nhàm chán trong các tiết học với cô. Nhưng rồi gần cuối học kỳ I, vào một buổi sáng nọ cả trường học và đặc biệt là lớp học tôi đều xôn xao và xúc động khi hay tin cô đã qua đời. Chúng tôi không biết rõ nguyên nhân nào cô bỏ chúng tôi ra đi trong khi tuổi đời còn dài. Cả lớp vẫn chưa hết ngỡ ngàn bỡi vì mấy hôm trước cô vẫn còn đứng lớp, vẫn vui tươi, vẫn dí dỏm như mọi ngày. Thật là không ngờ! Mãi đến ngày hôm sau chúng tôi mới được biết nguyên nhân cái chết là do cô đã tự vẫn.

Dù bận việc ôn thi cho cuối học kỳ một, cô giáo chủ nhiệm cữ vài đứa đại điện cho cả lớp giành một buổi chiều đến viếng tang và trong nhóm đó có tôi. Cô bạn lớp trưởng dẫn đầu chúng tôi đi. Nhà cô không xa lắm từ trường học, khi chúng tôi rẽ vào con hẻm thì đã nghe tiếng trống kèn đám tang gõ văng vẳng từ xa. Vừa buồn vừa hồi họp, chúng tôi chậm rãi bước theo con hẻm không sâu lắm thì đã đến nhà cô. Đám học sinh chúng tôi được người nhà đón tiếp, chúng tôi được ngồi vào chiếc bàn tròn và được rót trà với đĩa kẹo. Vài đứa trong nhóm hỏi thăm người nhà về nguyên nhân cái chết của cô thì được người nhà nói rằng cũng không biết rõ, họ nói rằng trước đó thấy cô vẫn vui vẻ bình thường không có gì khác thường. Có một hôm người nhà thấy cô mang sợi dây thừng về nhà và hỏi cô mua nó để làm gì? Thì cô vừa cười đùa vừa trả lời rằng: “Để tự tử chứ làm gì!?” cho nên mọi người chung quanh cũng chẳng quan tâm để ý nữa. Trong lúc trò truyện cả đám chúng tôi thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang chiếc quan tài và tỏ sự thương tiếc. Con nhỏ lớp trưởng là đứa khóc nhiều nhất, riêng tụi con trai chúng tôi thì cố giữ nét bình thản.

Chúng tôi lần lượt mỗi đứa tôn nghiêm dâng nén hương cho cô. Khi tôi đứng trước quan tài đốt nhang chấp vái, tôi để ý thấy cặp kính trắng của cô thường đeo mỗi lần đến lớp, nó giờ được đặt trên bàn hương như vật đang lìa xa chủ. Riêng tấm hình của cô được đặt trước linh cữu với nét mặt tươi vui như hôm nào nhưng giờ không còn trên cõi đời nữa. Cô đã ra đi vĩnh viễn. Sau giai đoạn đó trong lòng tôi vẫn thầm thắc mắc tại sao một người như cô lúc nào cũng tỏ vẻ yêu đời, yêu trường lớp, yêu học trò, sao lại rời bỏ cõi đời sớm như vậy? Cô ra đi không một lời giã biêt. Chắc phải có nguyên nhân nào đó! Có thể cô thất tình? chắc không phải vậy, tại vì trước đó cô vẫn vui vẻ kia mà! Hay là cô đã mang căng bệnh hiểm nghèo vô phương cứu chữa nên cô tự tìm đến cái chết chăng? Sau này lớn lên tôi mới hiểu ra rằng người vui tính chưa hẳn là người có nhiều diễm phúc! Có thể những người có óc hài hước đa số họ muốn tìm đến niềm vui để xóa đi bớt những nỗi sầu khổ. Riêng cô tôi có lẽ không có gì có thể xóa được hết những nỗi khổ đau.

Vài hàng tâm sự.
Last edited by pleikey on 29 May 2009, edited 1 time in total.
I thought I made a mistake once but it turned out it was a creative moment.
~ Scott Fleming
User avatar
pleikey
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $314,722
Posts: 5946
Joined: 13 Nov 2008
 
 

Re: Cô Giáo Tôi

Postby littlehoney999 » 27 May 2009

pleikey wrote: Sau này lớn lên tôi mới hiểu ra rằng người vui tính chưa hẳn là người có nhiều diễm phúc! Có thể những người có óc hài hước đa số họ muốn tìm đến niềm vui để xóa đi bớt những nỗi sầu khổ. Riêng cô tôi có lẽ không có gì có thể xóa được hết những nỗi khổ đau.

Vài hàng tâm sự.


thoạt đầu đọc vài hàng tâm sự của anh 7 thấy dễ thương nhưng không ngờ lại có kệt cuộc thật buồn :khóc: :buồn: câu chuyện của anh 7 thật giống một người thầy dạy toán của Út .....lúc ấy chắc he cũng khoảng chừng 25-26t thôi...nhỏ nhắn, vui tính...luôn làm cho cái môn đại số khô khan bỗng trở thành náo nhiệt....he có gia đình và có một đứa con xinh xắn...thế nhưng đùng một cái...được tin he mất...và he cũng tự vận bằng dây thừng :s ......ly do vì sao he làm thế...như là một bí mật..nhưng có nhiều tiếng xì xào.....Út nhớ lúc đến phúng điếu cho thầy....trong một ngôi nhà nhỏ nằm trong vùng sâu....nhìn thấy đứa bé ngây thơ chưa biết gì thật là tội...

Út không hiểu chuyện đời nhiều...nhưng Út cũng thấy rằng, không phải người ta cười hay người ta khóc là lúc nào cũng nói lên tâm trạng của người ấy :(

hic hic...nhắc lại..thấy thật chạnh lòng :(

Em không làm thi nhân hay thi sĩ
Em chỉ làm tri kỷ của riêng anh :luv: :ôm:

Một Nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ :) Không cười thì lỗ ráng chịu nghen ^_*

User avatar
littlehoney999
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $112,012
Posts: 6798
Joined: 01 Aug 2007
Location: trên cành cây, nơi có tổ ong ^_*
 
 

Re: Cô Giáo Tôi

Postby pleikey » 27 May 2009

Đúng rùi Út, mình khó đoán người bằng vẻ bên ngoài. Nguyên nhân vì sao tự vẫn chắc tại lúc đó mình còn học sinh và còn nhỏ quá cho nên người lớn không muốn tiết lộ sự thật :buồn:
I thought I made a mistake once but it turned out it was a creative moment.
~ Scott Fleming
User avatar
pleikey
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $314,722
Posts: 5946
Joined: 13 Nov 2008
 
 

Re: Cô Giáo Tôi

Postby littlehoney999 » 27 May 2009

pleikey wrote:Đúng rùi Út, mình khó đoán người bằng vẻ bên ngoài. Nguyên nhân vì sao tự vẫn chắc tại lúc đó mình còn học sinh và còn nhỏ quá cho nên người lớn không muốn tiết lộ sự thật :buồn:


Út thấy có nhiều người có thể che giấu cảm xúc rất hay.....nhưng có lẽ vậy nên đôi khi bị túng quẩn rồi nghĩ chuyện không nên ...nhưng nói thì nói vậy..mình đâu là người trong cuộc để hiểu....uh thì tại "còn con nít" chưa hiểu chuyện biết làm chi :s

Em không làm thi nhân hay thi sĩ
Em chỉ làm tri kỷ của riêng anh :luv: :ôm:

Một Nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ :) Không cười thì lỗ ráng chịu nghen ^_*

User avatar
littlehoney999
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $112,012
Posts: 6798
Joined: 01 Aug 2007
Location: trên cành cây, nơi có tổ ong ^_*
 
 

Re: Cô Giáo Tôi

Postby giamchua » 29 May 2009

G cũng có 1 thầy chủ nhiệm.....bỏ cuộc đời ra đi trong hoàn cảnh tương tự :(. Thấy rất hiền.... noí năng nhẹ nhàng không bao giờ lớn tiếng dù thầy phụ trách môn Lý.... không ai nghĩ rằng có 1 ngày thầy đã đi đến quyết định này.

Nhưng.... mỗi người đều có cách nhìn và suy nghĩ riêng mình ... đâu phải khi đứng ở vị trí thầy cô , họ có quyết định của riêng bản thân họ đâu phải không được phép.
Tuế hữu tứ thời xuân tại thủ
Nhân ư bách hạnh hiếu vi tiên
User avatar
giamchua
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $54,936
Posts: 4256
Joined: 09 Apr 2006
Location: Vườn Nho Xứ Lạnh
 
 

Re: Cô Giáo Tôi

Postby msn » 29 May 2009

... Khi phải đối diện với nan đề của cuộc sống, có người chọn trốn tránh, cũng có người can đảm đi đương đầu, và cũng có người quyết định không làm gì hết... Người trốn tránh thì có tâm hồn yếu đuối và hay suy nghĩ quẩn, nên cuối cùng cách giải quyết của họ là tự hurt bản thân... Người đi đương đầu thì chỉ sống vì bản thân, nên cách giải quyết của họ là hurt người khác... Người không làm gì hết thì bản tánh hay do dự và thiếu dứt khoát, nên cuối cùng hại mình và hại người... Nói tóm lại, cho dù mình thuộc loại người nào, quyết định cuối cùng vẫn phải do bản thân mình làm, và sự gây tổn thương thì không thể nào tránh được... Dù sao, hy vọng rằng trong cuộc đời, sẽ không có lúc phải làm quyết định như vậy... :hoa: :hoa:
User avatar
msn
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $386,786
Posts: 2643
Joined: 24 Jun 2006
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng msn từ: pleikey, littlehoney999, tiếu lâm, lkkevin, giamchua, Sông Nguồn

Re: Cô Giáo Tôi

Postby littlehoney999 » 29 May 2009

msn wrote:... Khi phải đối diện với nan đề của cuộc sống, có người chọn trốn tránh, cũng có người can đảm đi đương đầu, và cũng có người quyết định không làm gì hết... Người trốn tránh thì có tâm hồn yếu đuối và hay suy nghĩ quẩn, nên cuối cùng cách giải quyết của họ là tự hurt bản thân... Người đi đương đầu thì chỉ sống vì bản thân, nên cách giải quyết của họ là hurt người khác... Người không làm gì hết thì bản tánh hay do dự và thiếu dứt khoát, nên cuối cùng hại mình và hại người... Nói tóm lại, cho dù mình thuộc loại người nào, quyết định cuối cùng vẫn phải do bản thân mình làm, và sự gây tổn thương thì không thể nào tránh được... Dù sao, hy vọng rằng trong cuộc đời, sẽ không có lúc phải làm quyết định như vậy... :hoa: :hoa:


nói túm lại...diện nào cũng phiền cả :buồn: :buồn: có diện nào muh người ta make decision cho mình hông hén :ln: :ln:

Em không làm thi nhân hay thi sĩ
Em chỉ làm tri kỷ của riêng anh :luv: :ôm:

Một Nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ :) Không cười thì lỗ ráng chịu nghen ^_*

User avatar
littlehoney999
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $112,012
Posts: 6798
Joined: 01 Aug 2007
Location: trên cành cây, nơi có tổ ong ^_*
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng littlehoney999 từ: msn, pleikey, lkkevin, giamchua, Sông Nguồn

Re: Cô Giáo Tôi

Postby msn » 29 May 2009

littlehoney999 wrote:nói túm lại...diện nào cũng phiền cả :buồn: :buồn: có diện nào muh người ta make decision cho mình hông hén :ln: :ln:



... Người ta make decision, nhưng hậu quả thì vẫn phải do mình gánh chịu... Dzị Út Lượm có muốn thử hông nè :nháy: :nháy:
User avatar
msn
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $386,786
Posts: 2643
Joined: 24 Jun 2006
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng msn từ: littlehoney999, pleikey, lkkevin, NgÆ°Æ¡i vien xu, giamchua, Sông Nguồn

Re: Cô Giáo Tôi

Postby littlehoney999 » 29 May 2009

msn wrote:

... Người ta make decision, nhưng hậu quả thì vẫn phải do mình gánh chịu... Dzị Út Lượm có muốn thử hông nè :nháy: :nháy:


nói như vậy hình như không hợp cho lém panda ui :ln:.....muh hậu quả tốt thì Út lấy..còn xấu...panda lượm dùm nghen :cười:

Em không làm thi nhân hay thi sĩ
Em chỉ làm tri kỷ của riêng anh :luv: :ôm:

Một Nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ :) Không cười thì lỗ ráng chịu nghen ^_*

User avatar
littlehoney999
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $112,012
Posts: 6798
Joined: 01 Aug 2007
Location: trên cành cây, nơi có tổ ong ^_*
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng littlehoney999 từ: msn, pleikey, lkkevin, NgÆ°Æ¡i vien xu, giamchua, Sông Nguồn

Re: Cô Giáo Tôi

Postby Ngươi vien xu » 30 Sep 2011

chời ới! một chuyện hay như thế này mà bây giờ NVX mới được đọc, chắc tại mấy năm trước chắc còn phẻ , đi giang hồ, ít về nhà :tt: :tt:
chuyện cảm động quá, và NVX thương cho cô giáo trẻ quá , nếu còn sống, chắc cô cũng bằng tuổi NVX, cũng hưởng thêm mấy chục năm...đau khổ ở cõi đời này. Đau khổ cũng là ..hưởng thụ. Tôi tư duy tức tôi tồn tại, mà tôi sai lầm tôi cũng tồn tại, chỉ có tôi ...tự vẫn tôi mới ...không tồn tại.

cũng lại xin mượn lời một triết gia để nói về quan niệm sống
"Theo tôi, tôi chỉ xin nguyện thực tế thôi, không mong làm một triết gia cao siêu. Tôi không định rằng đời người phải có một mục đích, một ý nghiã. Tôi cũng mãn nguyện rằng được sống- có lẽ vài chục năm- rằng vạn vật tồn tại. Xét dưới góc cạnh đó, thì vấn đề hóa ra giản dị lạ lùng và chỉ có thể có một giải đáp. Mục đích của đời người là gì, nếu không phải là hưởng thụ hạnh phúc."

Cũng có thể nói là quan niệm sống ảnh hưởng rất lớn đối với mỗi con nguời, hồi xưa quan niệm trong nam khinh nữ, nên đàn bà con gái chả có ký lô nào trong gia đình và xã hội !

Trở lại, cô giáo mới 30, tuớng cao , ( chắc cũng đẹp nữa ?! ) và tương lai còn dài mà tự hủy! Đáng thương mà cũng đáng trách.
Hơn nửa thế kỷ đi tìm trong thân phân vô thường của con người, NVX rút ra được : chiến tranh không đáng sợ bằng bất công- tù đày không đáng sợ bằng đói khát và bệnh tật không đáng sợ bằng tự hoại !
......
Em cứ đến cứ đi và cứ khóc
Ta đã đi rồi ta lại sẽ về

User avatar
Ngươi vien xu
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $59,160
Posts: 1548
Joined: 28 Feb 2006
Location: USA
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Ngươi vien xu từ: pleikey, lonelyheart, giamchua, Sông Nguồn

Re: Cô Giáo Tôi

Postby pleikey » 01 Oct 2011

Theo Pleikey nhận xét thì cô có nhan sắc cũng được lắm, hơi ốm tí xíu nhưng rất vui tính và dễ mến. Vì có cùng cảm nghĩ như anh NVX, rất thương tiếc cho cô, nên Pleikey mới có cảm xúc viết nên bài tùy bút này đó! để người đọc có cùng tâm trạng như cô thì đừng nên tự huỷ hoại đời mình! Nó là vô giá.
I thought I made a mistake once but it turned out it was a creative moment.
~ Scott Fleming
User avatar
pleikey
Nhựa Mít
Nhựa Mít
 
Tiền: $314,722
Posts: 5946
Joined: 13 Nov 2008
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng pleikey từ: NgÆ°Æ¡i vien xu, lonelyheart, giamchua, Sông Nguồn


Return to Tuỳ Bút và Văn sáng tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 11 guests