Chiều nay gió bổng về xua lá rụng
Lá lìa cành trời cũng nhuốm màu tang
Theo gió bay đôi ba chiếc lá vàng
Cây tỉnh mộng ngỡ ngàng nhìn Thu đến
Mười năm rồi từ độ thuyền xa bến
Vẫn mình anh tìm đến chốn hẹn xưa
Mõi mòn trông thương nhớ nói sao vừa
Từ độ xa một nữa hồn bổng chết
Nữa hồn kia đến bao giờ mới hết
Nhớ về người mõi mệt tháng ngày trôi
Nhìn Thu sang vàng lá rụng bồi hồi
Lệ sầu dâng ngập lối về nhớ quá !