Sài Gòn không có mùa Thu
Anh không có một mùa Thu gợi nhớ
Vì Sài Gòn chỉ có tiếng ve kêu !
Phượng nở hồng trên môi em mười bảy
Nụ cười giòn , tan vỡ mảnh trăng non
Hồn lạc bước , mê man thành biển rộng
Ôm dáng thuyền , ngơ ngẫn suốt ngàn sau.
Sài Gòn xưa có hai mùa chắp nối
Mây thênh thang theo bước nhỏ dịu dàng
Mềm mại gót qua lòng anh rộn rã
Quên mất trời cao , mờ mịt lối về
Mưa Sài Gòn chưa đến , đã vội đi
Đoá Quỳnh Hương rơi rụng giữa đêm Hè
Sài Gòn của anh không có mùa Thu !
Chỉ có nụ cười lung linh trong mắt....
MTG