Truyện: Duyên Thơ

Nơi chia sẻ tài năng thơ của wí mít cho mọi người cùng thưởng thức

Moderators: lunglinh, donghoa, A Mít

Truyện: Duyên Thơ

Postby anhtuancamau06 » 09 Sep 2006

DUYÊN THƠ

Nhã Lan rất là ghét những người đàn ông chải chuốt. Theo Nhã Lan, người đàn ông có tánh phong trần và giản dị thì
có giá trị hơn nhiều so với những người mày râu chỉ biết xum xoe bề ngoài. Tuy những người lý tưởng trong tư tưởng
Nhã Lan chưa đến nỗi hiếm lắm trong thế giới của nàng, nhưng nàng vẫn chưa thấy con tim mình bị rung động.
Bằng chứng là đã hai mươi lăm tuổi và qua Mỹ đã hơn năm năm rồi mà hình như con tim của nàng chỉ biết yêu đời nhiều
hơn là yêu người. Mỹ Hà thường ngạo bạn là coi chừng sẽ có ngày Mỹ Hà phải kiếm một anh chàng hành khất để hợp
với "mẫu người lý tưỡng" cho bạn. Nhã Lan chỉ cười xoà vô tư vì nàng chưa bao giờ nghĩ mình phải cần có một cái bóng bên cạnh thì mới vui vẻ được.

Nhã Lan với Mỹ Hà là hai người bạn khá thân với nhaụ. Hai người đều là sinh viên Dược khoa năm thứ hai của đại
học tiểu bang Washington. Mỹ Hà với Nhã Lan bằng tuổi nhưng Mỹ Hà thì hoạt bát và có vẻ thực tế hơn. Nơi nào có nàng
tới thì luôn luôn có tiếng cười ròn rã và nàng luôn là trung tâm của mọi đề tài. Tuy được bạn bè mến và nể nang nhưng Mỹ Hà rất là khiêm nhường và tự trọng. Nàng chưa bao giờ nói hay làm một điều gì gây khó chịu cho bạn bè cả. Chính vì vậy, mỗi lần nàng mời bạn bè tới nhà chơi thì tất cả đều hưỡng ứng rất nồng nhiệt.
Sơn là bạn trai của Mỹ Hà. Sơn -dang học bác sĩ năm thứ tư cùng trường với Mỹ Hà. Hai người quen biết và yêu nhau đã được hai năm. Kể ra sự gặp gở của hai người cũng thật ngộ nghĩnh. Có một lần Mỹ Hà cần một số sách tham khảo trong ngành, mua sách mới thì đắt và không đáng nên nàng tìm trong mục quảng cáo và rao vặt của sinh viên. Rốt cuộc hai người liên lạc với nhau bằng điện thư và hẹn gặp nhau tại thư viện để giao sách. Tới giờ hẹn, Mỹ Hà cứ thấp thõm trong thư viện vì đã hơn mười phút vẫn chưa thấy aị Hơn nữa, hôm nay là ngày đầu của lớp thực nghiệm, Mỹ Hà còn lạ trường nên chưa biết lớp ở đâu. Đợi mãi không được, Mỹ Hà vừa định bỏ đi thì cửa thư viện xịch mở và đánh rầm vào tường. Sơn hớt hơ hớt hải chạy vô, tay khệ nệ ôm chồng sách. Vì vội vã nên bước lên nấc thang, Sơn trượt chân và chồng sách trên tay văng tung toé. Liếc mắt nhìn, Mỹ Hà thấy có một vài quyển sách mình định muạ Đoán chắc đây là anh chàng liên lạc trên điện thư mà mình đã hẹn, dù đang bực tức Mỹ Hà cũng phải xuýt phì cười vì bộ dạng anh ta hấp tấp nhặt mấy quyễn sách lên trông hoạt kê làm saọ. Cố nín cười, Mỹ Hà bước tới mở lời:
-Có phải anh là người đã hẹn với tôi trên điện thư về mấy cuốn sách nầy không?
Vừa hỏi, tay Mỹ Hà vừa chỉ vào mấy quyễn sách Sơn đang lượm. Có vẻ hơi ngạc nhiên và hơi thẹn, Sơn gật đầu và ngớ ngẫn hỏi:
-Có phải cộ.. Bạn... là người định mua sách tham khảo nầy không?
Nãy giờ cố nín cười, bây giờ thấy anh ta ngớ ngẫn như vậy, Mỹ Hà phải bật cười và khó khăn lắm nàng mới khẽ gật đầu. Sơn thu lượm sách xong và đứng lên xin lổi vì tới trễ. Trao sách cho Mỹ Hà xong, không biết nghĩ sao Sơn ngập ngừng và lúng túng :
-Sách nầy tôi cũng không cần xài, hay là cô cứ giữ mà tham khảo. Tôi... tôi không lấy tiền!
Trời ơi! Người đâu mà thật thà lạ! Buôn bán kiểu nầy chắc là không khá rồi. Mỹ Hà từ chối một cách khó khăn vì cô phải gắng gượng lắm mới không buông ra tiếng cười giòn đang hành hạ mình. Nàng mở bóp lấy tiền đưa Sơn nhưng Sơn nhất định từ chối. Thấy đã trễ, Mỹ Hà -dành nhượng bộ:
-Nếu như anh không lấy tiền thì Hà chỉ mượn tạm sách của anh thôi, khi nào đọc xong Hà sẽ trả lại anh saụ.
Nói xong Hà vội từ giã Sơn và mau mau đến lớp. Trên đường đi Hà liên tưỡng đến anh chàng thật thà và khờ khạo mà miệng cứ mỉm cười một mình. Vào lớp học Hà cũng không được tập trung, đầu óc cứ nghĩ đâu đâu. Nhã Lan ngồi kế bên khều bạn mấy lần không được, tức quá nàng phải viết vội mấy chữ vào quyển vở và đẩy tới trước mặt Mỹ Hà:
-Hôm nay nhà ngươi làm sao mà mím chi cười hoài vậy ?
Mỹ Hà đọc xong thì cũng viết lại trả lời bằng cách bút đàm như xưa nay hai người vẫn thường làm trong lớp:
-Hôm nay ta gặp ma, mà con ma lại biết cù lét mới vui chứ!
Nhã Lan ngơ ngác một chút rồi viết lại:
-Ngươi nói ma nào? Hay là có tên khờ nào trồng cây si trước nhà mi hả ???
Không ngờ đoán mò mà trúng phong phóc, Mỹ Hà nheo mắt gật đầu và viết lại là sẽ kể cho bạn nghe sau giờ học.
Sau lần đó, Sơn và Mỹ Hà dùng điện thư liên lạc hò hẹn nhau đi chơi. Tánh Hà hoạt bát và nói huyên thuyên. Còn Sơn thì ù lì ít nói, đúng theo luật bù trừ, một người nói một người nghe rất là hợp rụ Chỉ vài tháng sau hai người đã thân mật với nhau giống như là tình nhân rồi. Nhã Lan thỉnh thoảng trêu bạn:
-Có người quen với con ma, bị con ma cù lét thì đã bị hớp hồn rồi!
Mỹ Hà trêu lại:
-Mi nói người ta, lo cho thân mi kìa! Không chừng hôm nào có ông hành khất đi ngang qua đây bắt cóc mi bỏ vào
bị thì mới đáng đời mi!
Khẽ nhăn mặt lại làm mặt xấu, Nhã Lan nói:
-Ta cũng mong là bị bắt cóc, nhưng có ai dám đâu chớ!!
Hai người nhìn nhau cười xoà và chia tay ra về. Trước khi chia tay, Mỹ Hà không quên nhắc Nhã Lan tối nay tới nhà Hà
chơi vì cô ta làm tiệc hợp bạn và ăn mừng cuối học kỳ. Lan hứa là sẽ tranh thủ tới sớm để phụ Hà. Còn lại một mình, Nhã Lan không muốn về mà thơ thẫn một mình trong công viên đại học. Lúc nầy trời đã vào cuối thu và sắp sửa đến Giáng Sinh nên khá lạnh. Đi lang thang trong khung viên đại học nhưng Nhã Lan không biết đi đâu.
Có lẽ khung cảnh trước mắt nàng mang vẻ -dẹp nhẹ nhàng của mùa thu cùng cái không gian êm dịu của những ngày cuối khoá làm cho hồn nàng thả đi đâu và quên đi cái lạnh của hiện thực. Chợt có một tiếng động khẽ, Nhã Lan quay lại nhìn và thấy một chú sóc con nhỏ xinh xắn đang đào bới dưới những lớp lá vàng rụng. Nàng nín thở đứng im lặng nhìn chú sóc con lòng cảm thấy vui vuị. Chú sóc nhỏ vừa tìm -dược một hạt đậu phụng của một người nào đó vừa đánh rơi. Loài sóc có thói quen hay lo xa! Khi tìm -dược thức ăn chúng luôn để dành bằng cách chôn những thức ăn xuống đất và lấy lá đắp lại thật kín dể ăn dần. Điều buồn cười là bảy tám mươi phần trăm thức ăn chúng chôn dấu đều không được dùng đến vì sóc ta không bao giờ nhớ hết được mình đã dấu ở đâu. Nhã Lan mãi ngắm nhìn và nàng chợt có một ý nghĩ nghịch ngợm. Nàng rón rén đến gần định vuốt cái đuôi mượt mà, dể thương của chú tạ Mãi mê lo bươi lá vàng nên chú sóc không để ý có người đến gần. Cho đến khi Nhã Lan tiến gần sát và đưa tay ra định vuốt thì sóc ta mới hay, hoảng hốt sóc ta phóng nhanh và biến mất sau lùm cây. Nhã Lan tiếc hùi hụi vì xuýt nữa nàng đã vuốt được cái đuôi dể thương kiạ. Nàng đứng lên vừa định bước đi thì giật bắn người! Nhã Lan vừa chợt phát giác ra có một anh chàng ngồi lù lù trên ghế đá tự hồi nào và theo dõi nàng từ đầu đến cuối không sót một cử chỉ nào. Trên tay anh ta còn cầm bọc đậu phộng da cá mà Nhã Lan đoán có lẽ đây là người đã đãi chú sóc kia những hạt đậu phọng vừa rồi. Lan e thẹn cúi đầu định bước đi thì anh ta vội mở lời:
-Lan ác quá nha, người ta ăn đậu phọng mà cũng phá nữa!
Hết sức ngạc nhiên vì anh ta là người Việt mà lại biết tên mình, Lan nhìn sửng anh ta và cố nhớ xem mình đã quen qua chưa. Nhưng Lan không tài nào nhớ -dược mình đã gặp qua người nầy. Cảm thấy hơi mất lịch sự nếu mình không lên tiếng, tính hiếu kỳ của Lan đang đặt câu hỏi to tướng là tại sao anh ta biết tên mình cho nên Lan dừng lại:
-Lan xin lổi không nhớ ra là gặp anh ở đâu, xin hỏi tại sao anh biết tên của Lan vậy?
Anh ta im lặng khoảng vài giây, đưa tay vén máy tóc loà xoà trước mặt lên và chậm rãi chỉ về phía Lan nói:
-Tại vì tên Lan đã viết rành rành kia kìa!
Thoáng ngở ngàng một chút và Lan chợt vở lẽ. Thì ra nàng vừa bước từ phòng thí nghiệm rạ Ở đó mọi người đều phải đeo bảng tên trong giờ thực tập. Vì sơ ý nên Lan quên lửng cái bảng tên và quên tháo nó ra. Hơi thẹn một chút, Lan ngập ngừng:
-Hoá ra là nhờ cái bảng tên nầy, vậy mà Lan cứ tưởng là đã quen anh ở đâu rồi!
-Bây giờ mình quen cũng chưa muộn. Tôi tên là Kỳ, Gia Kỳ, sinh viên năm thứ nhất . Còn Lan đang học gì?
-Lan đang học Dược năm thứ haị Lan lí nhí trả lời.
Gia Kỳ thu dọn mấy quyễn sách và mời Lan ngồi xuống chơi. Thường thì Lan không giao du hay dể làm quen với người lạ như vậy. Nhưng không hiểu quỷ tha ma bắt cái tánh kiên cường của Lan từ hồi nào mà nàng không từ chối, thậm chí nàng không nghĩ là phải nên từ chối.
Ở cái người con trai đối diện có một mảnh lực và uy nghiêm kỳ lạ làm nàng không thể cưỡng lại. Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống và hỏi:
-Anh Kỳ thi xong chưa mà sao ngồi đây một mình vậy?
-Tôi thi vừa xong, thấy khung viên đại học im lặng và đẹp quá nên tôi ngồi nán lại chơi.
Lan thấy có điều trùng hợp với mình. Thì ra cũng có người biết thưỡng thức cảnh thiên nhiên giống mình! Tuy nhiên nàng không bộc lộ cảm nghĩ -dó ra.
-Xin lổi anh Kỳ nha, Lan chỉ nghịch và định vuốt cái đuôi chú sóc dể thương kia thôi. Không ngờ lại làm phá đi cái nhã hứng cho sóc ăn của anh.
-Không có sao! Bởi vì nhìn người ta vuốt đuôi sóc lại hay hơn là cho sóc ăn nhiều! Kỳ tinh nghịch trêu.
Lan thẹn đỏ mặt và ngó đi chổ khác để giấu đi cái khuông mặt đỏ như gấc của mình. Có lẽ biết mình trêu hơi quá đáng, Gia Kỳ phá đi im lặng:
-Lan nè, Lan có thích đọc thơ không vậy?
Lan vốn là sinh viên văn khoa năm thứ hai khi còn ở Việt Nam. Văn và thơ là hai môn mà nàng thích nhất. Văn của nàng luôn là đề tài ganh tị cho các bạn cùng lớp. Còn thơ thì nàng không có khiếu làm nhiều nhưng nàng lại thích đọc. Qua Mỹ, vì hoàn cảnh khác biệt nên bất đắc dĩ nàng mới học Dược thôi chứ thực tâm không phải nàng muốn vậy. Giờ nghe Gia Kỳ hỏi trúng sở thích của mình, Lan thấy nhẹ nhàng hơn cái cảm giác bị trêu hồi nãy, nàng liền đáp:
-Lan thích chớ, mà tại sao anh hỏi ?
-Kỳ đang làm một bài thơ nhưng chưa xong, Lan đọc thử và cho Kỳ biết ý kiến.
Vừa nói Kỳ vừa đưa quyển vở có bài thơ mới làm xong sang cho Lan. Lan thầm nghĩ anh chàng nầy cũng lạ và hay haỵ Trời lạnh như vầy mà có tâm hồn ngồi đây làm thơ thì quả là... "Kỳ". Lan tiếp lấy quyển vở từ tay Gia Kỳ và đọc vội bài thợ
"Chim trời vẫy cánh quay về Nam
Xa quê viễn xứ, một kiếp nhàm
Có ai ngồi đó cùng tâm sự ??
Một kiếp lang thang, há nào cam!
….
"

Lan đọc xong và trầm tư suy nghĩ một chút. Bài thơ tuy không đặc sắc lắm nhưng Lan cảm thấy có hồn thật nhiều. Nó như chứa đựng cả một bầu nhiệt huyết của những người có hoài bão cho quê hương. Lan lờ mờ đoán có lẽ Gia Kỳ mang một bầu tâm sự gì nhưng chưa thực hiện được. Lan cứ ngỡ mọi người qua đây bị lôi cuốn vào cuộc sống vật chất thì tâm hồn và mặt giao lưu văn hoá cũng bị chay đá theọ Không ngờ hôm nay Lan lại khám phá ra một khía cạnh mới của thanh niên mà Lan không biết và chưa có dịp nghĩ tới trước đây. Thấy Lan im lặng, Kỳ phân vân:
-Có phải Kỳ làm thơ dở lắm không?
Câu hỏi của Gia Kỳ làm cắt đứt luồng tư tưỡng Lan đang nghĩ, Lan vội đáp:
-Không đâu! Thơ anh làm Lan cảm thấy có hồn rất nhiều. Có phải anh Kỳ đang nhớ Việt Nam không?
Khẽ thở phào nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng, Kỳ đáp:
- Đúng vậy đó Lan, đã hơn mười năm rồi Kỳ chưa có dịp về thăm Việt Nam. Lan đã về chưa?
-Dạ chưa!
Vừa đáp Lan vừa nghĩ, hơn mười năm rồi mà anh chàng nầy vẫn còn giữ được nhiều nét rất là Việt Nam. Ngay chính bản thân Lan tuy có nhiều ưu ái và năng khiếu về văn hoá của tiếng mẹ đẻ, nhưng hoàn cảnh cách biệt và cuộc sống nơi xứ lạ quê người đã làm cho nàng xao lảng không ít về văn thơ Việt Nam. Thấy đã trễ, Lan vội từ giả Gia Kỳ ra về. Gia Kỳ chỉ gật đầu chào nhưng trong ánh mắt anh như muốn nhắn gởi một điều gì rất là thầm kín. Lan không dám nhìn thẳng vào ánh mắt -dó vì hình như nàng cũng cảm thấy được những ý nghĩ từ trong ánh mắt người con trai mới quen. Và như sợ những ý ghĩ đó bật thành lời, Lan vội vã bước đi thật nhanh để cố xua đuổi những ý nghĩ lởn vởn trong đầu.
Suốt cả buổi chiều, đầu óc nàng luôn bị xâm chiếm bởi những ý nghĩ và cảm giác là lạ. Tâm hồn nàng lâu nay lắng đọng và thanh tịnh bao nhiêu thì giờ đây nó bị khuấy động bấy nhiêu. Cái ánh mắt của Gia Kỳ và nét mặt của anh ta làm cho nàng cảm thấy lòng mình có chút gì xao xuyến. Có phải mình yêu chăng? Lan phì cười một mình với câu hỏi đó . Chỉ gặp người ta một lần thì không thể nào. nhìn đồng hồ thấy đã hơn sáu giờ, Lan vội vã chuẩn bị và đến nhà Mỹ Hà.

Khi Lan đến thì chỉ có Mỹ Hà và Sơn đang bận rộn dưới bếp mà thôi. Bạn bè chưa có ai tới cả. Lan giúp Hà chuẩn bị thức ăn và trò chuyện với Hà về những bài thi cuối khoá. Nàng định kể cho bạn nghe về người con trai mình mới gặp hồi chiều. Nhưng nghĩ lại, bây giờ cũng chẳng biết anh ta là ai, ở đâu nên lại thôi. Thấy bạn có vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi, Mỹ Hà hỏi:
-Lan sao vậy? Ngươi im lặng giống như là bị tương tư vậy!
-Còn lâu! -Lan bào chữa. Nhưng không hiễu sao, Lan lại thố lộ:
-Nhưng mà hôm nay Lan có gặp một người hơi lạ lạ!
-Thiệt hông? Ở đâu? Mỹ Hà bồn chồn hỏi.
Lan chưa kịp đáp thì tiếng bấm chuông nhà reo lên. Mỹ Hà vội chạy ra mở cửa. Lan đang suy nghĩ xem định cho Mỹ Hà biết bao nhiêu về anh chàng mới quen thì tiếng reo của Mỹ Hà làm cho nàng giật mình.
-A! Anh Kỳ! Lâu quá không gặp!
Gia Kỳ xuất hiện trước cửa giống như một chuyện lạ có thật. Lan chỉ biết nhìn sửng anh ta mà không thốt ra được tiếng nào. Sơn chạy ra bắt tay bạn và giới thiệu:
-Đây là Nhã Lan bạn của Hà. Còn đây là Gia Kỳ, bạn học của Sơn khi còn học trung học.
Lan lí nhí chào Kỳ trong khi Gia Kỳ nhìn Lan không chớp mắt và cũng lộ vẽ ngạc nhiên không kém. Sau một chút ngở ngàng, Gia Kỳ lấy lại vẽ điềm đạm cố hữu:
-Chào Lan. Không ngờ thế giới nhỏ quá, mình lại có duyên gặp nhaụ
Mỹ Hà đứng ngoài quan sát, linh tính như cho nàng biết điều gì. Quay sang Nhã Lan, Hà nheo mắt:
-Có phải người Lan định nói là anh Kỳ không?
Lan thẹn đỏ mặt và lườm Hà một cái. Chỉ có Sơn đứng cạnh không biết trời trăng gì nên thắc mắc:
-Mấy người đang nói gì vậy? Kỳ và Lan có quen trước hả ?
Lan ngượng ngùng nên không trả lời, Kỳ mắt vẫn không rời Lan đáp:
-À, Kỳ vừa quen với Lan hồi chiều thôi.
Mặc dù vẫn còn thắc mắc nhưng thấy hai người có vẽ ngở ngàng nên Sơn không hỏi tiếp. Sơn và Kỳ ra phòng khách trò chuyện trong khi Mỹ Hà "hành hạ" Nhã Lan:
-Thì ra là tiếng sét ái tình làm cho cô nương nhà ta bị tương tự Anh Kỳ thấy ít nói mà cũng có tài lắm chứ! Mỹ Hà nheo mắt tinh quái nhìn Nhã Lan.
Lan đã lấy được bình tĩnh. Nàng không lấy làm khó chịu vì Mỹ Hà trêu mình nữa. Lan kể lại cho Mỹ Hà nghe buổi gặp gở với Gia Kỳ hồi chiều. Kể xong, Lan hỏi bạn biết gì về người con trai nầy. Mặc dù muốn trêu bạn thêm vài câu, nhưng Mỹ Hà thấy không nỡ nên nàng tóm lược sơ qua về Gia Kỳ.
Sơn và Gia Kỳ quen nhau từ lúc mới qua Mỹ và hai người học cùng trường trung học ở tiểu bang nầy. Hai người đều là học sinh khá giỏi của trường. Gia Kỳ rất khá về các môn tự nhiên toán, lý, hoá. Còn Sơn tuy không giỏi bằng nhưng rất siêng và có khiếu với các môn học bài. Học xong trung học, Sơn tiếp tục học và theo nghành y khoạ. Còn Gia Kỳ, không biết vì lý do gì lại không học tiếp và gia nhập quân đội. Mặc dù là bạn thân nhưng Sơn không hề biết lý do tại sao Gia Kỳ gia nhập quân ngũ. Sau ba năm, Kỳ ra lính và trở lại học đại học. Đó là lý do tại sao hai người học chung trung học mà lại khác nhau về thời gian học ở đại học.

Kể cho bạn nghe xong, Hà kéo bạn lên phòng khách và chuẩn bị bàn ăn. Sơn và Gia Kỳ cũng tới phụ một taỵ Hà muốn tạo cơ hội cho hai người trò chuyện nên nháy mắt ra hiệu cho Sơn xuống bếp với mình. Còn lại hai người, Lan ngồi khép nép mà không biết nói gì. Gia Kỳ mở lời trước:
-Lan quen Sơn và Hà đã lâu chưa?
-Dạ cũng lâu rồi. Lan đáp.
Kỳ tuy không chải chuốt lắm nhưng áo anh ta cũng khá màu mè, Lan thầm nghĩ. Đầu tóc anh ta tuy không bóng lộn như
những người con trai Lan thường gặp nhưng cũng được chảy gọn gàng. Lan đang ngầm quan sát Kỳ thì ánh mắt nàng chợt bắt gặp một cây lượt con rơi ra và nằm trên bộ ghế sofạ Dù còn mắc cở nhưng ý nghĩ nghịch ngợm định phá Gia Kỳ làm cho nàng bạo dạn hơn.
-Anh Kỳ điệu quá! Con trai mà mặc áo màu mè, lại còn để lượt trong túi nữa! Lan tấn công.
Gia Kỳ tuy hơi thẹn về cây lượt nhưng cũng điềm đạm trả lời:
-Tại vì anh không dùng thuốc xịt tóc nên đem lượt để giữ nó gọn gàng thôi. Còn áo nầy là anh em của anh chê nên anh giử lại mặc. Ngừng một chút Kỳ tiếp:
-Anh quan niệm người màu mè là người đi chọn lựa cái mình thích. Đúng ra sở thích của anh là màu trắng -dó.
Lan đi từ ngạc nhiên nầy tới ngạc nhiên khác. Cái lý của anh ta đơn giản như vậy mà Lan cứ ngở là sẽ làm cho
anh ta lúng túng không ít.
-Tại sao anh lại thích màu trắng?
Kỳ đăm chiêu một chút và kể cho Lan nghe cái thời học sinh của mình. Mặc dù Kỳ học trung học ở đây nhưng khi rời Việt Nam Kỳ đã học xong lớp mười. Trường Kỳ học là một trong những trường đầu tiên mặc đồng phục áo trắng. Nhà Kỳ nghèo nên không có tiền may đồ mới, chỉ có cái áo của Ba Kỳ màu trắng nhưng rộng thùng thình.
Mẹ Kỳ phải sửa lại cho Kỳ mặc đi học. Kỳ nhớ rất rõ những ngày trời mưa phơi áo không khô, tới trường trễ. Những kỷ niệm đó in sâu vào óc Kỳ cho nên cái cảm giác thiếu màu áo trắng vẫn còn sâu trong lòng Kỳ.
Giọng kể của Kỳ đều và trầm ấm làm Lan ngồi nghe mà chợt thấy nao nao nhớ Việt Nam. Nhớ tà áo dài trắng dịu dàng ngày nào nàng mặc đến trường. Bao nhiêu là kỷ niệm của một thời áo trắng sân trường với màu phượng hồng đỏ thắm mỗi khi hè sang làm nàng bâng khuâng và nhớ nhà thật nhiều. Thấm thoát mà thời gian trôi qua quá nhanh, không thể níu kéo lại được. Ngồi nghe Gia Kỳ kể chuyện của quê hương và tuổi học trò làm cho Lan như sống lại cả một thời vàng son và đẹp nhất của đời mình. Lan như bị cuốn hút theo với giọng nói của Gia Kỳ vì lâu lắm nàng mới được có cái cảm giác êm đềm như vậy.
Bạn bè của Lan và Mỹ Hà đã kéo tới khá đông. Tiếng cười nói chào hỏi huyên thuyên làm cho Lan và Kỳ không nói chuyện riêng được nữa. Suốt buổi tiệc, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau nhưng không có nói gì. Nhưng ánh mắt của hai người đã thay thế được tất cả những lời khó nói ra nhất. Ít nhất là Lan đã tìm thấy những lời thì thầm đó từ Gia Kỳ.
Sau lần gặp gở đó, Lan không có dịp gặp Gia Kỳ ở trường nữa. Mặc dù không nói ra nhưng trong thâm tâm nàng rất muốn gặp và trò chuyện với Kỳ. Suốt cả khoá học sau đó Lan thường lang thang ra công viên đại học thơ thẫn một mình, lòng thầm mong sẽ gặp lại người con trai kỳ lạ với ánh mắt như đã trói chặt tâm hồn nàng. Nhưng mùa Đông sắp qua đi mà nàng không thấy tăm hơi Gia Kỳ đâu hết. Anh chàng kỳ lạ nầy tới và lui giống như một cái bóng mạ Cho mãi tới một
hôm, Mỹ Hà đưa cho Nhã Lan một thư tay của Gia Kỳ. Thư không đề địa chỉ người gởi mà chỉ đề hai chữ "Gia Kỳ".
Mở thư ra xem, Lan bị xúc động nên nàng đọc từng chữ một.
"Lan mến,
Lẽ ra Kỳ muốn liên lạc với Lan từ lâu nhưng vì lưỡng lự và cân nhắc mọi chuyện nên lại thôi. Mong là Lan vẫn khoẻ, trẽ trung, yêu đời và yêu cả... chú sóc con nữa.....!!!
Khi Lan nhận được thư nầy thì Kỳ đã đi rất xạ Theo Kỳ nghĩ, mỗi người sống phải có một mục đích và lý tưỡng cho riêng mình. Kỳ không nghĩ là mình sẽ làm một cái gì lớn lao lắm cho xã hội hay quê hương còn ở lại.
Nhưng những gì Kỳ làm, Kỳ sẽ tìm được lý tưỡng và lẽ sống cho mình. Mong là một ngày gần đây, Lan sẽ hiểu được Kỳ nói gì.
Có một bài thơ nầy Kỳ làm tặng cho Lan. Vì thời gian có hạn, Kỳ làm chưa có chỉnh lắm, mong là Lan đừng cười..."
Đọc tới đây Lan ngừng một chút và đọc tiếp:
" .....
DUYÊN THƠ
Cõi trần kia có bao nhiêu thú lạ ?
Cuộc đời nầy được mấy kẽ yêu thơ ?
Lan với anh hai tâm hồn xa lạ
Gặp nhau rồi mình lại hoá ngu ngơ!!

Nếu không duyên ta tìm vần thơ nhỏ
Đọc nhau nghe cho tan biến cơn sầu
Dù mai -dây đường đời luôn cách trở
Đến với nhau trong những dòng thơ đầu.
Chúc Lan được như ý, thành đạt trong bước đường học vấn và sự nghiệp đang mở rộng chờ đợi Lan. Tin là chúng ta có
duyên sẽ gặp lại. Mến!"
Gia Kỳ.
Đọc xong bức thư, Lan nghe một nỗi buồn len lén xâm chiếm hồn nàng. Chiều nay, trong công viên đại học Lan một mình thơ thẫn lang thang nhưng không biết là đi về đâu. Dư âm của bài thơ như xoáy vào tận con tim đang thổn thức của nàng. "Nếu không duyên ta tìm vần thơ nhỏ " nhưng còn người thì đã về đâu, tìm đâu bây giờ??? Những dòng thơ đầu và cũng là những dòng thơ cuối nầy Lan nguyện sẽ giữ mãi cho duyên thơ của hai chúng ta. Có một chú sóc con bât' chợt chạy ngang qua mặt nàng nhưng Lan không còn có ý nghĩ nghịch ngợm như trước nữa. Có lẽ, điều nàng muốn nắm lấy là cái đuôi của anh chàng kỳ lạ kia, không phải là chú sóc dể thương.
Lâm Anh Tuấn.
Viết xong ngày 19-12 tại Seattle.
Tận Nhân Lực, Tri Thiên Mạng!
anhtuancamau06
Cành Mít
Cành Mít
 
Tiền: $216
Posts: 80
Joined: 07 Sep 2006
Location: Miền Tây
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng anhtuancamau06 từ: Minh Chau, co don

Postby Minh Chau » 09 Sep 2006

Mới đọc sơ thấy hay hay, để tối rảnh sẽ đọc kỷ lại, cám ơn ATCM nhiếu nhé...
Image
User avatar
Minh Chau
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $122,698
Posts: 9857
Joined: 28 Sep 2005
Location: Việt Mỹ
 
 


Return to Thơ Sáng Tác



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 52 guests