Người thương của anh ơi, Ngủ đi em- Đừng trằn trọc như anh khổ lắm! Anh viết cho em nữa đây giữa đêm trường băng giá. Ngủ đi để xa lo âu và quên đi cay đắng. Ngủ đi em, lạnh không, đắp chăn vào và yên giấc. Một giấc ngủ dịu hiền.
Ngủ đi em , kệ anh còn thức, con trai mà, phải có nét lo toan, rồi việc phải tới, nó sẽ tới, miễn sao em bình an và hạnh phúc là anh hạnh phúc rồi. Anh biết, anh không còn cô đơn dù chỉ một mình trong đêm khuya giữa con đường vắng tanh lạnh giá này.
Chờ Sáng
Khuya lắm rồi không làm sao ngủ được
Lại một đêm chờ sáng nữa em ơi
Loay hoay ray rức loay hoay mong ước
Đến bao giờ anh vơi bớt chơi vơi
Vâng từng đêm anh còn đây chờ sáng
Gió trăng đêm vốn lạnh lẽo không lời
Đếm thời gian ngập trời sao lai láng
Cảm ơn người sao soi giấc cô đơn
Nửa ngày rồi lại nửa đêm quằn quại
Nửa đời qua với một nửa linh hồn
Nói gì nữa khi môi tê cay đắng
Anh chờ đây buồn son gót em đi
Đêm qua chưa anh chợt nghe nuối tiếc
Khoảng bình yên mà hạnh phúc đâu rồi
Rồi ngựa xe cuộn cuồn quay nhức nhối
Trả cho anh- xưa một chuỗi bồi hồi
Không ngủ được ôi bao đêm chờ sáng
Mòn teo chưa băn khoăn vẫn băn khoăn
Không ngủ được anh nhiều đêm không ngủ
Còn ai đây- ai còn đấy bây giờ
Côn trùng ơi sao ta nghe thật rõ
Xé xâu chi tàn điêu suốt canh thâu
Từng giọt lệ từng giọt sương nho nhỏ
Trong tình yêu kỳ thay đó hạt châu
Về dĩ vãng một trời không tinh tú
Cho hôm nay một khoảng trống xa xa
Rồi tương lai bến thuyền sao lường gió
Anh còn đây còn biển nhớ bao la
Bao qua rồi không bao giờ đầy đủ
Như trăm ngàn hiện tại vốn đã qua
Và ngày tháng cứ dần chôn kỷ niệm
Nên anh giờ ngồi viết giữ lá hoa
Anh nhắm mắt lặng nghe hồn rỉ máu
Một chân thành tụ đọng kết nên thơ
Tuyệt đẹp nhất tình yêu lên ngôi báu
Của hy sinh trắc ẩn của đợi chờ
Không ngủ được - lại một đêm không ngủ
Chờ chi đây- trời sáng sắp qua đêm
Không ngủ được ! Ôi những đêm chờ sáng
Lữ Nhân
04/04/83