Tháng tư...gởi chút niềm riêng ....

Khi bạn muốn thổ lộ điều gì với mọi người trong diễn đàn thì hãy vô đây để tỏ bày

Moderators: Lan Em, A Mít

" Hoa vàng mấy độ......"

Postby tóc mây thôi bay » 21 Mar 2013

Chị con gái miền quê mộc mạc hiền hòa nghiêng nghiêng vành nón lá mỏng manh... gặp chị ngay ngày đầu tiên đến niềm quê buồn tênh. Chiếc áo bà ba màu vàng nhạt trên cầu vào buổi chiều nhạt nắng khiến phải dừng bước. Chị nghiêng nón.. đổ xuống dòng sông những cánh hoa vàng vàng ..bắt gặp cơn gió nhẹ những bông hoa lặng lẽ chao nghiêng ...chao nghiêng....chị cười mơ màng nhưng dòng sông huyền bí....

Thật tình cờ nhà trọ lại là nhà của chị....Nhà chị có cả một góc vườn to lớn toàn trồng hoa màu vàng...mỗi đợt gió về những bông hoa rung rinh theo gió làm vàng rực cả một góc trời ....nồng nàn ...da diếc...Màu vàng với tôi dường như luôn là một cái gì đó nhạt nhòa không chắc chắn. Khi chiều xuống những tia nắng nhạt dần trên từng bông hoa màu vàng ấy... cảm thấy cả không gian như đang nhòa đi ..một cái gì đó khiến người ta liên tưởng tới sự mong manh ..tan loãng..nhạt nhòa như miền quê buồn tênh .....

Rồi chị lấy chồng..người chồng Đài Loan sang trọng, mối tình chóng vánh, chị vội vã theo chồng sau ngày cưới rộn ràng cả một khúc sông....Ngày nối ngày ..tháng nối tháng...bốn mùa xoay tròn như bông hoa màu vàng trước gió ...chị thưa tin dần ...rồi bặt hẳn....

Rồi .. bất ngờ chị về...tả tơi , xơ xác như bông hoa màu vàng qua cơn mưa bão.....

.....Chiều trên chiếc cầu uốn cong như mảnh trăng lưỡi liềm..chị thả từng nắm bông hoa màu vàng xuống dòng sông lặng lờ....Giá như chị có thể thả trôi những tháng ngày trên đất khách .....

Nắng chiều nhạt dần....dòng sông lãng đãng sương khói...những con đò trở về nằm trên bến, khói lam chiều vương nhẹ qua những ngọn cây . Màu vàng nhạt dần ...sự sống tạm nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhọc.Chị nghiêng nón...những bông hoa còn lại nhẹ rơi xuống sông như những giọt nước mắt ....xoay tròn ....xoay tròn .....
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Tháng tư...lại về....

Postby tóc mây thôi bay » 01 Apr 2013

Chiều lặng lẽ trôi đi…hoàng hôn chợt tắt sau những đợt sóng rì rào vỗ nhẹ vào bờ cát trắng ..biển mênh mông..chợt thấy thật nhỏ bé…xa vời….

Có những nỗi niềm mênh mang hướng về một nơi đã xa..nhưng ko thể nào quên được..Dòng đời luôn rẽ theo những ngõ ngách bất ngờ nhiều biến dịch, những góc cạnh thời gian xa xôi cùng với hình bóng kỷ niệm ngày nào …..

Thời gian …thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác giữa hư ko..và gánh trên vai gánh nặng của thế gian ….có những lúc trong đời sống như có điều gì bức bối, có những điều âm ỉ trong lòng , băn khoăn bức rứt cứ mãi vấn vươn …Trời ko phải là nắng mây hôm nay và đất cũng chẳng phải chốn hiện tại . Những con chữ bật ra..nhắc một ngày nào đã cũ..gợi lại bao thời gian đã qua ….

Giờ đây…dòng đời đã qua nhiều bến bờ..và ta đã có lúc chạnh lòng nhớ về bến xưa, con thuyền nay về đâu? Khi dòng đời cứ lạnh lùng trôi dạt và cái thế gian ồn ào tươi đẹp kia vẫn ngầm chứa những giông bão chực chờ …..

Đêm hôm nay ….giữa thinh lặng ko gian viết vài dòng chữ như là chút tâm tình người và chữ đang trong cơn mộng du chữ nghĩa…. ngã nghiêng trong triền gió cuốn ….
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Hoài bão...chút gì để nhớ....

Postby tóc mây thôi bay » 29 Apr 2013

Khi còn bé..nghe cô giáo cắt nghĩa hai từ "hoài bão" trong đầu óc trẻ con thật là mơ hồ .... Nhưng khi khi viết luận văn :"Em có hoài bão gì khi trưởng thành ..."Thì các bạn trong trong lớp điều quá là yêu nước , vì rất nhiều hoài bão điều muốn trở thành anh hùng dân tộc như các bậc tiền nhân...

Buồn cười nhất là.. nhỏ ngồi nhìn ra cửa sổ lớp bỗng bay vô mùi mía hấp thơm phức ..thế là mơ thành triệu phú để mua hết những xe mía hấp ngoài kia ...Trong khi hoài bão trở thành triệu phú thì bị cô giáo xem thường đến độ chỉ cho có 3 điểm . Có lẽ nhờ buổi thi lại mà hiểu được phần nào của hoài bão ..Hoài bão phải là cái gì cao thượng ..tinhh kiết và liêm chính ...Hoài bão ko thể tầm thường như mía hấp được ...

Nhưng theo thời gian ..hoài bão là gì mà cứ đeo đẳng người ta suốt ..đã bao lâu vẫn chưa có tiền để mua hết những xe mía hấp ..nhưng mùi hương còn đọng ở trong mơ ..để thấy những cái miệng be bé ..cắn ngập khoanh mía hấp ..xuýt xoa ..nóng và ngọt lịm giấc mơ qua ...làm tỉnh thức với hoài niệm xót xa cho hoài bão chẳng bao giờ có thật ....

Những ngày thơ dại chóng qua theo biến cố lịch sử để những đứa trẻ chóng già hơn tuổi ...D một đứa học rất giỏi phải bỏ học để phụ cho mẹ nuôi các em cố gắng để tồn tại..rồi một hôm nó tề tựu mấy đứa bạn thân lại và nói :" tạm biệt các bạn ..mình đi ...! " Sáng hôm sau ba đứa vơ vét mới đủ tiền mua 2 ổ bánh mì chia nhau ..Ba đứa đi về phía địa ngục ..D một mình đi về phía biển ....

Thời gian chậm trôi ...mong tin D như trời hạn mong mưa cho đến mòn mỏi..thì chị bạn chung trường báo tin ..nhà chị rất giàu nên mới có chuyện chị ra Vũng Tàu chơi trong kỳ nghỉ ..thời đó ...

Tin chi cho hay làm sụp đổ hết những hoài mong.. chị nói : " Chính chị bảo đảm với mấy đứa là chị gặp D ở Vũng Tàu ..nó đi bán cà rem dạo ngoài bãi biển .Nó còn nói với chị: " em canh me vượt biên, chứ mẹ em làm gì có vàng cho em đi ..chị hay đi chùa nhớ cầu trời Phật cho em ..." rồi chị khóc ....

Những giọt nước mắt từ tâm của chị nhỏ xuống sân trường cỏ úa ...mùa gió chướng về ..thấy cả đại dương mênh mông lòng bác ái của chị ..ôi người bạn thân thì đang lênh đênh trên bãi biển với cái thùng cà rem ...Hoài bão của nó đã chìm vào biển thẳm ..vì cho tới nay nó vẫn bặt vô âm tín ....

Đã có bao hoài bão đời thường vụt khỏi tầm tay..mà người ta ko chết mới đắng cay ...Nhưng hoài bão như nghiệp chướng ..cứ bám lấy hư ko bằng những hy vọng hão huyền ...Giả sử như toại nguyện thì người ta làm gì cho hết thời gian ...nên hoài bão ko thành cũng là lý do để tồn tại trong ...kiếp người .....
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Ve....sầu....

Postby tóc mây thôi bay » 06 Jun 2013

Mùa hạ đã đến đâu đây trên những nụ hoa màu đỏ và tiếng ve thấp thoáng đâu đây ....Màu sắc và âm thanh ấy hình như mỗi lần hạ đến vẫn thường hiện hữu với nhau ..để lại cho ta bao nhiêu kỷ niệm những ngày ngồi ghế nhà trường ..thủa ấu thơ ...

Trời đất sinh ra giống ve ,thân nhẹ, bụng rỗng, để tiếng kêu thật lớn , suốt cuộc đời ngắn ngủi chỉ biết mang tiếng hát cho đời mua vui ..vì sao người đời lại lên án ve và so sánh ve như những người ko biết nhìn xa trông rộng chỉ biết ăn chơi . Người ta còn tạo ra hình ảnh một chú ve đói rách ,tồi tàn phải vác thân chịu khúm núm sang nhà chi Kiến hàng xóm xin chị cho vay dăm ba miếng qua ngày . Chị Kiến trọc phú vô cảm lại lên giọng nhà giàu ..." Xưa chú hát thì nay chú múa xem đi ."

Làm sao có thể so sánh loài ve "ca hát cho đời mua vui " với giống kiến nhỏ nhoi hèn mọn , tham lam ...Ở đâu có thức ăn dù thối tha như xác chết ..bẩn thỉu giòi bọ ..xa xôi bao nhiêu giống kiến cũng đánh hơi rất giỏi ..hô hào vận động anh em , dòng họ , đồng chí nhanh chân xếp hàng đến chia phần . Chúng hì hục khuân vác ..lôi thôi lếch thếch đi từng đàn mang chiến lợi phẩm về hậu cứ ..giữa đường thấy ai quẳng miếng mồi mới ..là cả bọn lại kéo nhau đến ..cấu xé chia phần ...

Còn Ve ...thật ra suốt cuộc đời chẳng cần nhờ cậy vay mượn ai ..phần lớn cuộc đời của ve là thời ký ấu trùng sống trong lòng đất ở độ sâu khoảng 30cm - 2,5m hút nhựa rễ cây để sống và có đôi chân trước đào bới rất khỏe ...

Khi đến giai đoạn chuyển tiếp cuối cùng để kết thúc thời ký ấu trùng ..những con ve trưởng thành đào một đường hầm lên mặt đất và chui lên ..lột xác lần cuối ..để kỷ niệm bằng cái vỏ ve già gắn chặt trên một cây nào đó và ngậm sương lấy hương hoa của đất trời để cất tiếng hát ca ..Ve ấp ủ từ lòng đất ..nhưng lúc trưởng thành biết leo lên cao ..hợp đoàn cùng cất tiếng hát ..suốt đời chẳng biết giành giật bon chen ví như người quân tử hay kẻ thánh nhân ..đâu lại đem so sánh với quân tiểu nhân ..ô hợp chỉ biết cái ăn uống phàm tục như ...loài kiến ...

Vì sao người ta gọi là tiếng ve ...sầu ? có phải vì tiếng ve điềi đặn nghe buồn nản ..hay tiếng ve thường gợi nhớ nhớ đến mùa hạ ..mùa của tuổi thơ ấu đã qua ..mùa ly biệt ...Mặt khác loài ve có xầm xì gì chuyện thị phi của ai đâu ..mà người đời khắc nghiệt gán cho thành ngữ "lời ong ,tiếng ve " .

Chưa biết vì sao ...nhưng cho một lần được nghe lại tiếng ve của một thủa xa xưa ...giữa một trưa chớm hạ vắng lặng hôm nay ....

Image
Một chú ve đang lột xác lần cuối.
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Lòng hoài thương.....

Postby tóc mây thôi bay » 04 Jul 2013

Chiều buông nắng tàn xuống mặt sông tháng 7 mênh mông ..dòng đời như dòng xe chen chúc trên những con phố ..Đâu rồi ngọn gió mang mang bên dòng sông ..? khi trở lại dòng sông đã thôi cuồn cuồn, niềm đau đã qua ...nhưng hoài thương nhiều lắm trong những lọn sòng lăn tăn ..những lọn sóng sang mùa ko trong vắt trong veo như nước hồ thu ...vạt nắng hun hút về phía chân trời để hồn thăm thẳm cô đơn với gió ...Mới đó đã đìêu hiu cô quạnh vào đêm , sự ký ảo đến ngẩn ngơ thương nhớ một dòng sông ..ngọn gió ....

Có thật ko ..là người ta đau đáu trong lòng những hình ảnh cũ,những kỷ niệm xưa.. lúc hoàng hôn chiều tàn ko gian bao la làm nao lòng cô lẻ..bổng thấy thèm một nơi để về ..dù chẳng để làm gì hơn sau khi cảm nhận ..rồi lặng lẽ ra đi ...Nơi đó là dòng sông thống khổ như lòng hoài thương của những ngày tháng ko về ...Niềm riêng và nỗi nhớ như que diêm ko sáng nổi đêm sâu nhưng làm cho lòng người có lửa..một chút lửa nhân quần trong giả tường cũng ấm lắm ..bởi trong sâu của bóng chiều có niềm nhớ mông lung về ngọn gió mù khơi ..ở nơi đó có hình ảnh nụ cười, giọng ca trầm ấm ..có cuộc chia ly âm thầm để tứ đó dòng sông chỉ còn là nỗi nhớ bất chợt..ko đầu ko đuôi như hành tung bất định của nắng , gió , mây, sóng và mộng đời bất thực ....

Khi những vì sao đã ngự trị trên nền trời đêm mênh mông ..những câu hỏi muôn đời lại ngổn ngang ..Ta từ đâu đến? sẽ đi về đâu ..?sao ta ko là ngọn sóng bạc đầu kiêu hãnh trong phút giây rồi tan vào mênh mông ..hay cánh hải âu vừa lượn một đường bay lã lướt để ko gian ngẩn ngơ chiều ..Cánh chim và ngọn gió ko có một nơi nên mới làm được điều kỳ diệu ...còn người ta chỉ riêng nỗi nhớ đã chiếm hết linh hồn .....

Nỗi nhớ nhấp nhô như những lọn sóng tan vào mênh mông ..lòng hoài thương tan vào hư ko để đời thường lôi kéo người ta lại với những bế tắc và phiền muộm cố hữu của nó ..Dù sao còn một tấm lòng với dĩ vãng cũng là nghị lực để tồn tại ..lòng hoài thương ko làm cho người ta bi lụy đời thường ..thì bỏ ra một buổi chiều thẩn thờ bên bờ sông cũng đâu có sao đâu ...vớt cạn ánh trắng ngà thì mọi chuyện sẽ qua ..lòng cũng nguôi ngoai .....
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Niềm đau của đá....

Postby tóc mây thôi bay » 12 Aug 2013

Có cuộc tình nhỏ như hạt sương trong bể dâu cuộc đời, sương rồi tan sau đêm dài huyễn mộng, tình chợt nghe năm tháng phôi pha ...nhưng mỗi khi bất chợt nghe ca khúc Diễm xưa, như bài thơ tình dẫm lên tiếc tấu, những cung bật âm thanh chìm lỉm vì người nghe rơi xuống vực sâu hoài niệm hơn chú ý lắng nghe những cung bật âm thanh...

" mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
làm sao em biết bia đá không đau
xin hãy cho mưa qua niềm đất rộng
ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau..."

Mưa không còn là những giọt nước từ trời, của tự nhiên tạo hóa...mưa ướt lệ buồn rơi xuống biển đời xóa vết dư âm, mưa ngọt ngào nhớ đến một lần không trở lại, một thời đã qua ,dĩ vãng nhạt nhòa như vết cắt trong veo bằng nước đá...chỉ có vết thương còn lại với thời gian ....

Lời thơ đi vào máu thịt bằng câu hỏi ko lời đáp : " làm sao em biết bia đá ko đau". Đá cứng cõi nên vỡ nát thành sỏi đá , mưa mềm mại, giọt rơi vỡ òa ...nhưng kết lại thành dòng ko vết nứt, mưa trút nước miên man , cuồn vũ hay diệu hiền ...mưa rồi thôi , như điệu luân vũ cuồn si chấm hết theo tiếng nhạc. Nhưng đá thành sỏi, ko trở lại hình hài mà vụn vỡ. Nhưng đá xin, " hãy cho mưa qua miền đất rộng..." đá ko xin mưa hàn lại vết xưa , đá chỉ xin mưa qua miền đất rộng để mưa biến mất vào đất , vỡ òa trên lá , mưa lạc phách biển khơi, người lạc nhau trong biển đời mênh mông...mưa ngộ ra buổi chiều đá vỡ : "ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau..."

Những hòn đá ko góc cạnh đồng nghĩa với thời gian.. mưa nắng đã bào mòn cho đá ngây ngô...mỗi hòn đá có lịc sử lâu đời của nó , trong đó chứa hằng hà vui buồn mà ko ai giải mã được vì mỗi người gởi vào đá một chuyện lòng lúc ở trọ trần gian... Người rồi đi ko về, đá ngày càng trầm mặc những câu chuyện cất giữ bên trong làm cho đá nặng....ai chia sẻ được niềm đau của đá.............?
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Vĩnh quyết....

Postby tóc mây thôi bay » 05 Sep 2013

Tất cả đã đi qua theo thời gian ..như người ta đi qua cuộc đời này .Ngày ấy đã đem bỏ những thứ mà nghĩ ko còn của riêng mình ..nhưng kỷ niệm vẫn còn đây ....Một kỷ niệm ko thể ở lại khi người ta cố ý quên đi ..có những trăn trở cho đêm dài thăm thẳm ...thấy mình đang đi đoạn cuối trên một con đường..những góp nhặt trên đường nhiều lên theo thời gian ..nhưng cũng ít lại theo thời gian ..ít đến ko còn gì khi đến đích...Như người ta bỏ lại kỷ niệm vô giá ....cho đời vô nghĩa .....

Kỷ niệm ko chia sẻ được vì ai cũng có kỷ niệm riêng ..tốt nhất là đừng làm khó họ phải gìn giữ kỷ niệm của riêng mình ...Thôi thì hãy giải quyết hết những gì gọi là kỷ niệm..ko thể để cái mình trân quý bị hủy hoại ko đáng khi chính mình ko còn sức bảo vệ..bị lãng quên khi ko ai còn muốn nhớ .....

Ngồi đây ..xem lại những thứ bụi thời gian đã giăng đầy ..lau chùi lần cuối trước khi vĩnh quyết trong ánh mắt lặng thing kiếm tìm cát bụi...Người ta ..người ta như kẻ chợ thức khuya dậy sớm..gánh hết tinh túy ra chợ phô trương..bán hết những gì tốt đẹp như hạt giống cho đời ..và gánh về .................


Ơ..câu hát trong hoàng hôn kỳ diệu
Lời trầm buồn đầm ấm với giọng ngân
Như len lõi vào tận cùng sâu thẳm
Chỉ một lần ...sao mãi ko quên ..

Ta đem hết những tháng ngày rong rũi
Đổi cho đời lấy câu hát ngày xưa
Đời vẫn thế vội mang tất cả
Màu tím buồn....còn lại bám vào thơ ....

Ơ..câu hát mềm lòng ta một thủa
Trong chiều nay mưa dột ướt ướt vai gầy
Vần thơ ướt mà tay kia còn giữ
Kỷ niệm nào ...lắng đọng mãi trong ta ....
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Re: Tháng 10 nào...rồi cũng qua......

Postby tóc mây thôi bay » 21 Oct 2013

Chiều tháng mười với những cơn mưa bụi bay nhè nhẹ mang hơi lạnh từ phương Bắc về ..làm cho người ta hay suy nghĩ vu vơ ..có phải mỗi người điều là một .."tháng mười chưa cười đã tối " ....

Trong khi mùa hạ ...5 giờ sáng mặt trời đã ló dạng bắt đầu một ngày mới ..nếu tất cả mọi người điều siêng năng như mặt trời thì thế giới đã ko phải thiếu lương thực . Nhưng mặt trời cũng như con người ..siêng năng vài tháng trong một chu kỳ một năm mà thôi ..người ta cũng vậy ..siêng năng khi sức khỏe còn sung mãn một thời ...rồi thôi ...

Tháng 10 bỗng một hôm như hôm nay ..cái nóng của mùa hạ dịu bớt nhưng nhìn lại cây lá ko còn xanh như những ngày hạ ..người ta lao theo những giáo điều của đời thường ...đến lúc nhìn lại cũng là gió sớm thu về phai áo mỏng ..rồi mỗi đời người là những tháng 10 âu u ..sương mờ ..gió lạnh ...cật lực cả đời từ mùa hè rực rỡ đến lãng đãng mưa bay lá vàng rơi trên cỏ biếc ...biết gì ..? chỉ có người ta biết đã đi qua tuổi trẻ tháng 5 để thấy tháng 10 đời người đã về ...có những người còn chưa kịp nhìn thấy tháng 10 ...buồn tênh ....

Liệu có ai biết phải làm gì để công bằng với mình một chút ..trong đời sống người ta hay đòi hỏi mù lòa theo những giáo điều phù du ...mà quên mất tháng 5 đã qua đi ..tháng 10 của thời tiết trên mặt đất đi qua ...đi qua những giáo điều tiêm nhiễm từ trong bụng mẹ ....

Có thể bầu trời tháng 10 đã dùng những cơn mưa phùn để xóa đi sự rực rỡ của bầu trời tháng năm ...sự nhìn lại nào mà chẳng luyến tiếc quá khứ ..Nhưng ko riêng của một ai ...cũng là tháng 10 ...chưa cười đã tối ...

Tháng 10 chưa cười đã tối ...dù sao cũng ko đúng với ít người được mãn nguyện trong đời sống ..Nhưng có ai còn sống để nói sau khi đã chết là vì sao tôi phải chết như ....tháng 10 nào rồi cũng qua .....
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Người lính...già......

Postby tóc mây thôi bay » 12 Nov 2013

Người lính già ngồi trên cái xe lăn còn mới toanh ..nụ cười gắng gượng nở trên môi như huyệt mộ mới đào ..Có lẽ nụ cười ấy tắt là huyệt mộ được lấp lại .Ừ ...thì cũng đến lúc nào đó nên trả lại cát bụi hình hài từ đó đã đến với cuộc đời này .....

Một thoáng nghĩ mênh mông vô bờ như bể khổ biết về đâu ...bên ngoài vuông cửa mùa thu đã về với dây mướp vàng úa..những khóm hoa tàn lụi một chu kỳ thực vật..Những bông mướp vàng rực rỡ trong nắng hè như đời binh nghiệp hào hùng đã qua ...người lính già ngồi đó với bịnh hoạn vàng võ như dây mướp sang mùa .....

Người lính già kể chuyện nhà như chuyện cả miền Nam bị thôn tính. Những năm còn khỏe mạnh thay vì mua căn nhà đủ cho hai mẹ con ở là được vì chú ko vợ con , chú nghĩ đến mua luôn căn liền vách cho cô em gái để tuổi già của mẹ được vui với con cháu ...

Ko ngờ người chồng gốc Vĩnh Phú ngoài Bắc của cô em cứ tự nhiên khoét vách trổ cửa sang phần biệt lập của chú với mẹ ..sau khi đã cho vợ chồng cô em coi như một căn nhà . "chú khôi hài tính đấy chứ " ...chú nói căn nhà này như miền Nam với miền Bắc, tên em rể Bắc Kỳ cứ trổ cửa dời vách ,nới phòng ..tới chiếm cứ luôn căn phòng của mẹ chú sau khi bà mất cách đây vài năm . Nó dồn chú đến góc này ..chú vừa thoát chết , cô em gái của chú còn nấu cho bát cháo , tô canh chứ thằng em rể thì nhang nhác nhắc chú làm tờ giấy thừa kế căn nhà này cho nó ....

Có lẽ hiểu chú được phần nào ...tất cả rồi bỏ lại để đi một chuyến thật xa mới là chuyện lớn của đời người ..thời gian ở trọ trần gian này có nghĩa lý gì cái nhà, cái xe ..Thật là chú chọn lựa được sống với mẹ và cô em duy nhất trong tình gia đình đến cuối đời ..trong khi người em rể bỏ cả quê quán xa xôi..gia đình nghèo đói ..người thân tan tác...để thôn tính cho được căn nhà của anh rể nơi xa mù quê hương bản địa ..sự chọn lựa nào cũng có cái giá của nó...cuộc chiến ngã ngũ với bên thắng kẻ thua đã xa..nhưng thời gian trở mặt người thắng cuộc thành tôi đòi cho kẻ bại ...

Một tù cải tạo vì thua trận nhưng kẻ thắng chú đang từng ngày chăm bón , dọn dẹp nhà cho chú ở trọ trần gian này suốt quãng đời còn lại ..kể ra có cho anh bộ đội phục viên kia quyền thừa kế căn nhà của chú cũng ko đáng tiếc ...thôi thì trả công rộng rãi một chút cho người thắng cuộc ..chú nhỉ .....
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Biết làm sao được...Chúa nhỉ......

Postby tóc mây thôi bay » 23 Dec 2013

Chúa đã bị lấy mấy ngày sinh nhật ! Mà thủ phạm ko ai khác là giới buôn bán... Khu chợ lớn tướng tấp nập người đi..trong chợ nhộn nhịp những chiếc xe đi chợ cồng kềnh những món đồ chơi , bánh kẹo và các hộp đèn đóm đồ trang hoàng trong mùa Giáng Sinh....

Mọi năm còn thấy những bộ tượng để bày trong hang đá hoặc những tượng Thánh Giá và máng cỏ rất mỹ thuật..Năm nay...chẳng thấy bóng dáng Chúa đâu cả..bám víu được chăng là một số hình ảnh của các thiêng thần trắng toát..có lẽ thiên thần trông dễ thương , còn Chúa....thì đã bị đuổi về nhà....!

Lễ Giáng Sinh hay Christmas là sinh nhật của Chúa..vậy mà Chúa bị cho ra rìa..nghỉ chơi...đến cái tên gọi ngày lễ người ta cũng lấy mất tiêu luôn.. câu chúc mery christmas ko còn trên cửa miệng hay bay phất phơ trong các cửa tiệm nữa..mà thay vào đó là câu happy holidays hay joyeuses fêtes.Ngày nghỉ holiday hay fête là thứ vui chơi...dính dáng chi tới Chúa đâu.....!

Đi giữa khu chợ trung tâm chỉ thấy những tấm quảng cáo lộng lẫy..những trang hoàng lóng lánh..những bài hát ca tụng Chúa ngoài môi miệng...người ta ko thật lòng với Chúa..người ta chôm mất ngày sinh nhật của Chúa..người xịt Chúa để làm ăn buôn bán..Biết làm sao được...Chúa nhỉ...! Vì tay Chúa vẫn còn bị đóng đinh vào Thập Giá......
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Trước khi..đêm về....

Postby tóc mây thôi bay » 30 Jan 2014

Sánh nay cũng là một buổi sáng như mọi ngày ..vẫn với ly cafe một mình yên tĩnh ...nhưng sao nghe lòng chơi vơi ..có phải hôm nay là 30 tết ....

Những cơn gió se se làm hanh hao chậu cúc vàng nghe lòng bâng khuâng ..ngọn gió nào níu áng mây bay làm cho cả vùng ký ức ùa về ..một nỗi nhớ mênh mang tưởng rằng đã quên ...lọn gió đầu xuân làm những hồi ức ghé thăm vài nơi muốn quên cũng khó ..như một góc quán kem ..một con phố ..nhớ cuộc chia ly thủa đó ..một lần giã từ ..một cuộc ra đi ....tất cả chỉ còn lại bụi thời gian đóng trên những con chữ ngây ngô ...

Trong ko gian phảng phất hương hoa ..sự yên tĩnh quanh đây xa xa là rừng...gió yên lặng quá ..ko còn huyên náo như xưa ..còn mây chắc đã tan thành những giọt mưa phương nào ...và chúng ta cũng như mây gió bên nhau một thời rồi để chia xa ..tan tác theo dòng sống muốn phương ...

Người có thấy chân trời kia ko ..chúng ta đã ra đi từ đó ..ko hẹn ngày trở lại ..chỉ có hôm nay là tất cả hạnh phúc của chắt chiu quá khứ và hành trình vô định của tương lai ..ta sẽ thôi gõ nữa ..và gió cũng thôi yên lặng ..sao ta ko cùng hòa cảm xúc với đất trời trước khi đêm về ..là năm cũ bế mạc ....
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Nhớ Nhớ...quên Quên

Postby tóc mây thôi bay » 22 Apr 2014

Cứ mỗi tháng tư về ...thường thấy bâng khuâng trong những chiều đang xuống ..thường hay thả những bước vô định đi tìm thời gian vừa vụt mất ..Thèm thấy mặt người ..được nghe tiếng nói ..giận hờn ..tưởng là mãi mãi nhưng nay đã mãi mãi ko còn ..vì thế thường ngồi thật lâu ở một nơi yên vắng ..nhìn ra khoảng đất mênh mông ở đó có vài ngôi mộ buồn hiu giữa chiều mà thấm thía đời người ngắn ngủi so với sự yên nghỉ như một trừng phạt lớn ..sao người ta ko chết lặng lẽ như hoa rụng đêm qua ngoài vừơn cô tịnh ..cánh chim thôi bạt gió vào một chiều cuối đông trên biển vắng ..như ta xa nhau ko ồn ào ..ko tin sự lãng quên nên tình ngỡ .....

Ở phương đông ..vua chúa chết đi thường để lại lăng tẩm đời đời , người đời tùy sự giàu ghèo lúc sống cũng cố gắng để lại nấm mồ bằng hết khả năng có thể chống chọi với thời gian . Nhưng thời gian muôn đời thất bại ..tất cả sẽ hao mòn ..bị hủy hoại và cuối cùng là hủy diệt bởi thời gian. Những ngôi mộ người đời ko trường tồn mãi ngoài đồng chiều ..lăng tẩm vua chúa ko đời đời như vương mộng . cả nỗi nhớ ..sự khát khao trong lòng người làm cho hồn chiều bâng khuâng vào những ngày tháng tư ..rồi cũng xuôi theo thời gian về nơi an nghỉ ....

Nhìn lục bình trôi vô ưu ..lòng tự hỏi dề lục bình kia có buồn khi nó được sinh ra , tức là tách ra từ một dề lục bình lớn hơn bởi gió mưa hay nước chảy hoa trôi ..dề lục bình nhỏ nhoi bắt đầu một phận đời lênh đênh trên dòng vô định .Chắc có lúc nào đó trong đời nó sẽ mạnh mẽ lên ..xanh um rồi ra hoa màu tim tím để làm đẹp cho đời ..Nhưng sự kết thúc của nó mới đáng nói ..là một chiều vô định ..dề lục bình xơ xác lặng lẽ ..âm thầm chìm xuống đáy sông sâu nơi nó ko hề biết trước ..đó là định mệnh ...

Hoàng hôn đã đỏ ối trên dòng sông ..nỗi bâng khuâng nhỏ nhoi trong lòng .. trong phố thị ồn ào đã có có ko gian yên lặng ngoài bờ sông nên thấy lòng nhẹ hơn ...xa xa ..chiếc ghe có mui ngoài sông lớn đang vật vờ chơi vơi ..Nó chỉ là chiếc bóng trên sông trôi ..đang bơi trên dòng nước ngược ..dòng cơm áo nhọc phiền ....

Chiều nay gío lạnh từ đông bắc thổi về ..làm nhớ ngọn gió tháng tư chiều nào ..nhớ câu hát ..dòng thơ ..nụ cười ..ánh mắt ..tình thân gia đình ..luôn theo kẻ chu du theo dòng đời cho đến hôm vỡ òa nỗi nhớ ..thì trời lại vào tháng tư ..với chiều bơ vơ ....

Cái cảm giác bơ vơ nó lạ lùng làm sao ...là ko muôn gặp ai mà chỉ muốn giữ chặt nó trong lòng niềm ân hận ..hối tiếc trọn đời với những chiều tháng tư vu vơ.. một lời thơ tượng thức trong đầu nhưng tan biến theo gió lòng bão nổi ...muốn đi ngay ..đến liền một nơi nào đó ..gặp một ai đó để nói lời xin lỗi ..cảm ơn ..lời yêu thương còn xót lại trong đời đang vụt mất như năm tàn tháng tận trên tay ..là chiếc lá vô tình đậu lại trên vai ..là ngọn gió làm rối tóc ai bay ..Những mảnh vụn đời sống chắp nối như xâu chuỗi vào chiều tháng tư để biến một năm nữa thành quá khứ trong đời ..nhớ nhớ ..quên quên .....
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Những Cơn Mưa Hạ

Postby tóc mây thôi bay » 28 Jul 2014

Có đôi lần ai đó bị ám ảnh bởi những cơn mưa hạ..mưa mùa hạ xối xả, mạnh mẻ,vồ vập như trời đất lâu ngày ko gặp..ùa vào nhau ..rồi tạnh chóng vánh...bỏ lại đấy một ngày hanh hao nắng và..lại chờ đợi một cơn mưa tiếp nối ...

Vui buồn trong cuộc sống cũng vậy ..đến rồi đi ..biết là thế nhưng sao vẫn nặng trĩu những trống vắng ...Cuộc đời vẫn muôn màu thế ..đôi khi tưởng nắm giữ tất cả trong tay ..nhưng ko may lại đánh rơi đâu đó ...trách mình hay trách ai ....Trách cứ làm gì ..khi tất cả rồi sẽ thành hư vô ....Ai đó từng nói ..Những người thích mưa sẽ luôn gặp chuyện buồn . Chẳng phải thế..mưa chẳng có tội tình gì ..có chăng lòng người thay đổi ....

Nỗi buồn thường ghé thăm đúng lúc..khi nhận ra tất cả đã tan đi như những bong bóng mưa ...thì cũng là lúc ngoảnh lại thấy những kỷ niệm giờ đã thành ký ức ..Những góc thời gian thanh thản..những mái nhà thênh thang một thủa ..sẽ tan đi ...tan đi .....
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Re: May Ra.

Postby tóc mây thôi bay » 02 Oct 2014

Cám ơn bạn đến thăm tôi hôm nay ..ly cà phê buổi trưa nhẹ nhàng như nắng thu về đậu trên bờ giậu ...Tôi thích cái nắng mềm ..xao xuyên tâm tư của mùa này ..ko gay gắt như nắng hè , nhợt nhạt như nắng đông và ko rộn ràng như nắng xuân bên ô cửa ...tôi thích cả mùa thu ....

Sáng thu thường lãng đãng sương mù mát lạnh quanh đây ..tràn xuống thung lũng để tôn vinh đỉnh đồi mà những mùa khác trong năm ko dễ thấy ..như người ta ít thấy những gì thấy nhỏ hơn ..bởi sống dưới bóng núi làm sao biết mình là đỉng đồi ..trong khi dưới đồi còn có thung ...Người ta cũng khó thấy cho đúng vị trí , giá trị của mình khi cứ nhìn lên , ngó xuống ...Vậy ! bạn có thấy ko ?

Tôi thích sương thu giăng giăng những hàng cây thông cao vút ..tôi thấy mờ trong sương những con sóc ngây ngô , tự tại ko màng thế thời đổi thay ...

Hình như trưa nay chúng ta có nói sơ qua về thói đời ...Nhưng tôi ko để tâm nên quên hết khi bạn ra về ..ngồi nhìn bầu trời mùa thu mới ko có một gợn mây nhưng lại thấy nhiều điều hơn bao giờ hết .Tôi nhớ ko lầm , đã nhiều lần bạn hỏi "sao cứ hay ở ngoài ..." Bạn biết ko ..điều tôi nghĩ đầu tiên khi đặt chân đến đây là phải làm thêm cái hàng hiên sau nhà ....

Tôi ko đủ gan để ..đầu đội trời chân đạp đất , nên trên đầu cần có một mái che và dưới chân cũng cần đôi dép . Tôi ko nhìn lên nên ko bị hạn chế bởi mái che ,cũng ko nhìn xuống các bụi vì đó là trách nhiệm của đôi dép ..nhưng lại hay hoài niệm , nên chẳng biết phải làm gì trong ko gian mùa thu ..xung quanh chỉ có lá rơi đầy ....góp nhặt sỏi đá chỉ làm kỷ niệm nhiều thêm ...

Người ta có thể nói dối hết thiêng hạ nhưng ko nói dối được mình. Nói một cách nào đó ..bầu trời cũng có huênh hoang buổi trưa như người ta bốc đồng tuổi trẻ ..nhưng tuổi trẻ đi qua ..bầu trời hoàng hôn níu kéo được gì ..? Hớt hải phóng những tia nắng yếu ớt để tự an ủi mình còn hiện diện ..nhưng quy luật của tạo hóa , có khởi đầu thì có kết thúc . Những hào quang thành tựu trong một đời người rồi cũng lu mờ để trả chổ cho mai sau ...Bước vào bầu trời đêm với những ngôi sao , ánh trăng, làn gió ...người ta buông bỏ sân si ..tĩnh lặng nhìn lại mình với những suy tư ko còn nông nỗi .....

Ngồi nhìn bầu trời quang mây tạnh mới hiểu ra ..cho dù giông bão cỡ nào cũng ko thiếu ánh sáng ..mây sẽ quay về với người hữu ý ..chỉ có kẻ vô tâm mới nói ..ngàn năm mây bay ...Tôi tin điều bạn nhắc nhở . Nhưng tôi cũng tin là bầu trời ko cạn sáng ..cuộc sống ko có tuyệt lộ ! chỉ đời người là có chết .....

Tôi thích ở ngoài hơn trong năm bức tường và cái nền nhà ..vì nằm nhìn lên bức tường thứ năm mà ngôn ngữ gọi là trần nhà , ko thấy được sự giao thoa tâm linh với đất trời ...Một chút nóng ..một chút lạnh ..mấy con muỗi ..vài con ruồi ..hãy sống chung với những điều trái ý để rèn luyện sự chịu đựng cùng nghịch cảnh. Thấy được cọng rau ..bông cỏ dại điều có linh hồn riêng của chúng ...

Những điều tôi cảm nhận từ bầu trời ...để thức tỉnh ..may ra ......
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

Mong Manh

Postby tóc mây thôi bay » 03 Nov 2014

Phố đã vào khuya..dòng người qua lại cũng thưa dần.. ánh đèn đường chấp chớp nhạt nhoà .. Màn sương khoác lên những con đường..những hàng cây..những ngôi nhà tấm áo mờ mờ ngày càng dầy dưới ánh đèn vàng vọt...Cái cảm giác lạnh run run..tê tê thấm dần qua từng thớ thịt..rồi trong cái cảm giác không gian ko còn giới hạn chỉ có một màu trắng bàng bạc..trong đêm khuya tràn ngập hơi sương....

Phố ít khi sương xuống dầy thế này..nhất là những ngày chớm qua mùa nắng..khi tháng năm cứ nối đuôi nhau chạy đi theo những lo toan bộn bề...bởi thế có được một phố khuya tràn ngập hơi sương là một điều ko phải dễ tìm thấy....

Cái cảm giác hoà mình trong trong làn sương lạnh dầy của phố để được trở về với góc hồn bình lặng..trở về với chính mình..ko lo toan..tính toán..ko lo sợ một ngày mai......

Chìm vào với sương khuya..chìm vào với những niềm riêng..từng hơi thở.. bàn tay chạm vào giọt sương mong manh..mới thấy sự bình dị..gần gũi nhưng cũng là sự mong manh quá đỗi. Trong cuộc tuần hoàn ko ngừng nghỉ..những giọt sương dù cố nương mình trên không trung..song cũng ko tránh khỏi chạm mình vào đất..vào vạn vật..lại là nước như thể sinh thành....

Ta vẫn đây...vẫn chờ khuya sâu dần cùng với sương rơi đầy tóc..đầy vai áo..đầy mi mắt...với biết bao lần mộng mị.....
Thời gian..thời gian luôn hằn thêm nỗi ngơ ngác
giữa hư không...
và gánh trên vai gánh nặng của thế gian....
User avatar
tóc mây thôi bay
Cuống Mít
Cuống Mít
 
Tiền: $3,052
Posts: 135
Joined: 23 Mar 2009
Location: dòng sông ấy
 
 

PreviousNext

Return to Tâm Tình Bạn Đọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 5 guests