Món quà tinh thần gởi tặng tóc mây thôi bay từ: keitnoi, SongVyy, cau-am, TT Yen, luckymit, hotdieu-MB019, Lang Tu, Christiane, dongsan, dominickngo
Tôi muốn mọi nỗi đau trong tôi ngủ yên, mãi mãi không bừng tỉnh, tôi giả vờ quên đi, giả vờ xóa đi mọi ký ức về những nỗi đau…Tôi cố bỏ lại sau lưng mọi thứ, tôi cố không nhớ, không nghĩ. Những lúc nhói đau, tôi tự bảo mình rằng, không sao, không được khóc, không được nhớ, không được làm nhiều thứ …Được một chốc tôi lại trở về trạn thái cũ, tôi cứ ngỡ tôi quên mọi thứ, bắt đầu lại mọi thứ… như tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng: “Khi không tìm ra lối, hãy trở lại điểm bắt đầu”. Nhưng tôi đã sai lầm tôi vẫn nhớ, tôi vẫn bị dày vò bới những nỗi đau, nó hiển hiện trong đầu tôi…
Tôi từng bảo tôi sẽ rời xa nơi này vì có quá nhiều nỗi đau, Liệu chăng khi tôi đi rồi thì sao nhỉ? Nếu tiếp tục ở lại, tôi sẽ tiếp tục tồn tại với những suy nghĩ đáng sợ đang tồn tại trong tôi.Chính tôi mới là người biết rõ mình nhất, nếu không đi tôi sẽ điên mất, hoặc giả rơi vào những trạng thái tâm thần kinh khủng hoặc là tôi sẽ thay đổi đáng sợ và đánh mất tôi mãi mãi. Ngày mai có đến với tôi không ? Không rõ nữa, sao cứ mãi lẫn lộn? Tôi đang ngày càng lún sâu, không trò chuyện cùng ai, stress.....