Làm sao giết được người trong mộng
Để trả thù duyên kiếp phụ phàng
(Hàn Mặc Tử)
Chiêm bao em chết, ôm lòng khóc
Tỉnh dậy em còn, dạ quặn đau
(Huy Cận)
Yêu một khắc để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại mấy tờ thư
...
Ta chỉ biết nằm nghe tình hấp hối
Say đã gắng để quên sầu lẻ gối
Mưa hoài mưa, rượu chẳng thấm lòng đau
...
Tình đã rời đi riêng mình tưởng tiếc
Thôi rồi đây chiều xuống giấc mơ xưa
Lá lá rơi nằm bệnh mấy tuần mưa
Say chẳng ngắn nhưng đêm dằng dặc nhớ
( Vũ Hoàng Chương )
Thì cú say, cho xa đừng phải nhớ
Thì cứ điên, cho đổ vỡ đừng phải buồn
( Đoàn Thị Lam Luyến )
Chàng còn lưu luyến cuộc đời cũ
Lòng gửi trăm nơi ngàn chốn yêu
Dẫm lên thề thốt mặc riêng khổ
Mình em vò võ sầu cô liêu
Thư chàng không lại cuối rừng thẳm
Chàng nhớ gì đâu người xa xôi
Đời em còn có một tia sáng
Chàng đã dang tay dập tắt rồi
Mưa ngân chiều nay càng nặng giọt
Em không còn lệ chung khóc than
Nguời khóc biệt ly, khóc xum họp
Em khóc tình phai, khóc mộng tàn
Thôi hết chờ mong thôi hạnh phúc
Ai dễ tìm vui trong lãng quên
Từ nay sống để nhớ ngày cũ
Chàng đã bỏ em, đời hết duyên
( Vũ Hoàng Chương )
Men khói đêm nay sầu đựng mộ
Bia đề tháng Sáu, ghi mười hai
Tình ta ta tiếc, cuồng, ta khóc
Tố của Hoàng, nay Tố của ai?
( Vũ Hoàng Chương )
Anh tìm nơi em nghỉ giấc ngàn năm
Ngồi điên dại, sầu như cây liếu rủ
Anh không uống, anh không ăn, anh không ngủ
Anh khóc than, than khóc đến bao giờ
Nước mắt anh lầy lội cả nấm mồ
Nhỏ từng giọt xuống thân em lạnh lẽo
Rồi anh chết, anh chết sầu chết héo
Linh hồn anh thất thểu dõi hồn em
( Tế Hanh )
Lệ sa bạch lạp ngàn đêm trắng
Thơ vút sầu say rượu nhập cuồng
( Vũ Hoàng Chương )
Đã hận, đã say, đã sầu, đã khóc ... Tỉnh ra nhìn lại mình thì ôi thôi
Hiu hắt tình trai một kiếp suông
Mênh mông nệm gối rét căn buồng
( Vũ Hoàng Chương )
Tôi yêu em cho đến ngày tôi chết
Tôi sẽ mang hình em vào chốn vô cùng
Suốt một đời. Em có hiểu tôi không?
( Hoàng Cát )
Anh sẽ trầm luân ngàn kiếp nhớ
Cho dẫu ngày mai em lãng quên
( Vũ Hoàng Chương )