Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Chải tóc bên sông bỗng hết hồn
Nhìn tóc rơi đầy tôi tá hỏa
Tôi chờ người đến để tôi than
Người ấy thường ra vẽ ngại ngùng
Nhìn tóc tôi chỉa, rụng tứ tung
Gàu rơi lả tả như mưa tuyết
Nhìn thoáng mà nghe thấy rợn người...
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Bảo rằng sao tóc của tôi hôi
Tóc anh trơn nhớt như xịt mỡ
Em sợ đầu anh sẽ hói thôi
Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cho rằng tóc rụng chẳng hề chi
Em ơi!! đừng ngại mùi hôi ấy
Xịt chút dầu thơm sẽ mất đi
Tôi biết người yêu cũng đầu hàng
Vì tôi bẩn quá mới sang ngang
Sợ rằng mai mốt nên duyên nợ
Tôi sẽ làm lây cả họ hàng
Từ đó Thu rồi Thu lại Thu
Đầu tóc tôi rụng đến bao giờ
Trời ơi tôi xức bao nhiêu thuốc
Mà đám tóc kia vẫn hững hờ
Tôi vẫn bôn ba khắp cuộc đời
Tìm người chữa hộ bịnh tóc tôi
Mòn từng đôi dép.... từng đôi dép
Vẫn kiếm không ra lấy một người :cry:
Buồn quá hôm nay xem quảng cáo
Thuốc tiên mua xức thử xem sao
Than ôi!! Đã mấy mùa thu chết
Chẳng thấy mọc ra một sợi nào....
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
đến nay tôi hiểu thì tôi thấy
Một nửa đầu tôi đã hói rồi....
Tôi sợ ngày mai khác hẳn giờ
Ngày mai tóc rụng lúc nhiều hơn
Cái đầu trơn bóng như cái mõ
Ruồi đậu lên trơn té gãy giò
Nếu biết rằng em đã có chồng
Anh về bức tóc thả trôi sông
Tóc anh lờ lững dòng sông ấy
Đến tận nhà em nó mới chìm....
[st]