Năm năm tình lận đận....
Thuở mười lăm bé nghỉ gì hở bé?
Vẫn thường hay nũng nịu vòi quà Mẹ
Em giận dỗi mỗi lần anh bảo khẽ
"Em lớn rồi không còn bé nữa nhe."
Vào mười sáu bé bắt đầu mơ mộng
Hoàng hôn về hay thờ thẫn xa trông
Đôi mắt bé như chứa đầy ước vọng
Bé nghỉ gì trong hồn bé trắng trong?
Đến mười bảy bé không còn "bé" nữa
Má ửng hồng khi anh nhắc chuyện xưa
"Anh của bé sao nhớ nhiều, nhiều quá
Bé lớn rồi anh đừng nhắc nữa nha."
Rồi mười tám bé trưởng thành lộng lẫy
Môi cười xinh, má diễm lệ hây hây
Anh trộm ngắm mà nghe hồn tê dại
Anh âm thầm lo sợ một ngày mai....
Từ lúc đó anh biết mình đã trót
Yêu bé rồi , yêu nhiều lắm bé ơi!
Nhưng khốn nỗi anh vẫn còn tay trắng
Anh lấy gì để giữ mãi bé đây?????
Tuổi ngọc đó em bước vào mười chín
Bướm đa tình đua lại ngắm hoa xinh
Bé luôn luôn nhận được lắm hoa tình
Trong tim bé ........ anh chẳng là chi cả!!!!!
Hai mươi tuổi bé làm cô dâu mới
Năm năm qua bé khôn lớn lên rồi
Ngày vu quy thật xứng lứa đẹp đôi
Người ta đó giàu sang đầy danh vọng
Chỉ có anh đang một mình chiếc bóng
Trong cô đơn ôm mãi mối tình si
Yêu làm chi mà nói chẳng thành lời
Bé có hiểu tình anh năm năm trước????
Hay bé hiểu mà chẳng thèm nghỉ đến?
Để cho anh phải mang mãi tình sầu
Từng đêm buồn lau lệ suối mưa ngâu
Theo ngày tháng anh tìm về quá khứ.......
Thôi cầu chúc bé yêu nhiều hạnh phúc
Tình yêu em anh sẽ mãi riêng mang
Chôn yêu thương anh bước giữa hoang tàn
Năm năm đó xin ghi thành kỷ niệm
TL Mực Tím