Sông Buồn Bã
Người từng giá buốt qua sông này
Xui chiều bến bắc nhớ quanh người
Xe cộ và bao nhiêu kẻ lạ
Cứ thế bấy nhiêu liên tiếp hoài
Tôi nhớ hôm kia người khẽ đến
bên tôi, suối lụa giăng mịn màng
Như trăng, trút sạch giòng dĩ vãng
Những dung nhan giữ thuở đau buồn
Hôm nào chiều nuối ngõ bâng khuâng
Tay người che nghiêng nhánh tóc đen
Tôi nhớ chiều chìm trong quán nhỏ
Người ơi
tôi nhớ hết dòng sông
Ôi tóc người
chiều trôi, sương lan...
Ôi dáng người
chiều quá lặng im
Tôi đứng lơ ngơ ngoài bến rộng
Hơi thở người
ôi sương man thiên
Nguyễn Đạt