Mùa Xuân Chín trong làn khói ửng gió mờ tan
đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
sột soạt gió trêu tà áo biếc
tên giàn thiên lí bóng xuân sang
sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
bao cô thôn nữ hát tên đồi
ngày mai trong đám xuân xanh ấy
có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi
tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi
ngổn nghểnh như lời của nước mây
thì thâm với ai ngồi dưới trúc
nghe ra ý vị và thơ ngây
khách xa gặp lúc mùa xuân chín
lòng bỗng bâng khuâng chợt ngỡ ngàng
chị ấy năm nay còn gánh thóc
dọc bờ sông nắng cháy chang chang
Hàn Mặc Tử