Sau hoàng hôn anh về căn phòng trống
Lòng bàng hoàng vẫn nhớ truyện chiều nay
Tiếc... sao em đã ra về hối hả
Để trong anh một khoảng cách mênh mông
Xin Em lấp bằng những lời tình tự
Xin Em xóa bằng ánh mắt yêu đương
Chỉ cần em ngừng bước, ngỏ một lời
Khoảng trống kia đã trở thành dĩ vãng