Chủ Nhật và Cát Biển
Anh nhìn dấu chân em trên cát,
Lặng lẽ buồn cuộc tình sớm đi quạ
Cõi lòng anh mù xanh biển động,
Khói sương mù ẩm mặn trái tim khô
Nhiều lúc tự nghĩ mình như chiếc bóng
Sống trăm năm trơ núi đá dại khờ
Và em lượn là mây bay lãng đãng,
Một hôm nào che khuất nỗi lòng tạn
Dấu chân đó bọt biển vừa trôi lấp,
Mà lòng anh nào có thấy phôi pha,
Lòng bàn tay những con đường số kiếp,
Anh thương mình và yêu em thiết thạ
Ngọn đảo nhỏ bồng bềnh trên sóng biển,
Anh nghĩ rằng còn gì nữa mà quên
Sợi tóc bay và mắt em rạng rỡ,
Trôi dạt vào hồn anh xanh mướt triền miện
Có phải đời anh là bãi cát,
Mà cuộc tình em là dấu chân qua
Ngàn năm sau vẫn còn hoài in dấu,
Vì trái tim này thở bằng máu ta.
Trần văn Ngọc