Yêu Anh Muộn Màng
Từng giọt café với nỗi buồn
Hồn hoang lạnh vắng giữa chiều buông
Mưa đan thấm nhẹ làn môi mọng
Quay quắt niềm đau ngấn lệ tuôn.
Lời yêu mới hé mở lên môi
Đã vội tàn phai ước mộng rồi
Quặn thắt tim hồng cơn buốt nhói
Khi người từ tạ mối tình tôi.
Tóc vẫn còn xanh hồn nhuốm bạc
Vai gầy lạnh thấm những hơi sương
Hồn đơn chuyên chở niềm tê tái
Mắt trĩu u buồn dạ xót vương.
Em mãi ngồi đây dạ nhớ mong
Từng đêm khắc khoải rối tơ lòng
Hồn xuân thổn thức bao tâm sự
Nỗi nhớ nhung đầy ..anh biết không ?
Em biết yêu anh đã muộn màng
Nhưng lòng trót lỡ dạ vương mang
Tương tư ấp ủ nghìn thương mến
Chẳng trách đời em lắm lỡ làng.
[Sưu Tầm]