Đợi Bước Anh
Em một mình theo lối cũ chiều nay
Se se lạnh công viên hàng ghế đá
Có chút gió ùa qua kẽ lá
Nhưng sao buốt tận trong hồn
Mặt trời buồn không toả chút hoàng hôn
Con sóng vỗ về từ ngàn khơi xa thẳm
Anh hay chăng em nơi này nhớ lắm
Bóng hình anh bao kỷ niệm rêu phong
Em bỗng nghe con sóng dậy trong lòng
Từ trong những dấu chân anh trên cát
Từ trong gió, con thuyền mang khao khát
Chở đầy nỗi nhớ tình em.
Đôi bàn tay ướt đẫm sương đêm
Hay bởi vì không bàn tay ấp ủ.
Em bật khóc thương thầm hình bóng cũ
Bây giờ phiêu lãng nơi đâu
Nghe đâu đây tiếng chim gọi thêm sầu
Hoà quyện với tiếng lòng em khắc khoải,
Bởi yêu anh nhiều tim em còn nhớ mãi
Gửi hồn mình theo gió đến bên anh.
Trước biển đêm nay em bỗng hoá mong manh
Khi không anh, đời bỗng nhiên lạnh giá
Biển thờ ơ mà sóng vô tư quá!
Có biết rằng bờ bến đậu nơi nao?
Em lang thang trong nỗi nhớ thét gào
Gọi tên anh trên miền hoang vắng
Nghe vọng lại tiếng tình em chết lặng
Tan vào hư không...
Dẫu biết rằng anh đã hoá vô cùng
Nhưng em vẫn muốn làm bờ cát ấm
Nơi này đây, em vẫn hoài thầm lặng
Đợi thuyền anh cập bến mai sau...
Dẫu thuyền anh rong ruổi nơi nao.
Mãi tìm vui ở một bờ bến lạ
Em sẽ gửi tình em nơi biển cả
Đợi buớc anh về trong một sớm mai kia…
{Sưu Tầm}