Giãi bày
Mấy lần gặp gỡ nên quen
Cái duyên văn tự là duyên bọt bèo
Thi nhân trời vốn bắt nghèo
Văn chương gửi gió bán theo mây trời
Lấy gì đây để tặng người
Thôi đành gửi một đôi lời vẩn vơ
Từ lâu chị trách người thơ
Tội gì cứ mộng , cứ mơ mà buồn
Dại gì cứ nhớ mà thương
Những tâm sự.... (Truyện qua đường) dở dang
Để rồi sầu tủi thở than
Để thơ chỉ khóc lỡ làng lứa đôi
Chị thương chị trách thế thôi
Nhưng thi nhân cũng như người thế nhân
Cho nên lòng vẫn bâng khuâng
Dẫu rằng đã quyết nguôi dần để khuây
Sáng qua tà áo ai bay
Chiều qua người ấy má hây hây hồng
Khoác tay , dạo phố bên chồng
Người thơ của chị lặng trông....thở dài
Nên về lại viết....miệt mài
Những bài thơ viết , những bài thơ yêu
Tơ lòng còn chẳng bao nhiêu
Giúp mình sống lại ít nhiều vui xưa
Trời còn sớm nắng , chiều mưa
Chị đừng nên trách người thơ còn buồn....
Nhất Tuấn