Một tiếng thở than , vạn nỗi buồn
Một lời cay đắng , vạn đau thương
Vạn nỗi bi ai , mình Ta biết
Vạn nỗi Đau buồn Ta thấu Ta
Gửi mắt trông về nơi phía xa
Gởi hồn theo gió tự mơ màng
Nhác thấy người yêu buồn ai oán
Bỗng thấy tim mình sao nát tan ?.......
Một mình anh nơi này cô đơn lắm
Nhớ em nhiều nhưng biết sao đây ?
Vì thế anh buồn , nên viết vào đây
Bài thơ nhỏ gửi người anh thương nhớ
Em có biết tim anh thường trăn trở ?
Mỗi đêm về anh ngủ chẳng được yên
Anh chẳng biết vì sao ?... Ai ? có thể trả lời ?
Gió nói có lẽ tại em anh như thế
Trăng phản đối nói rằng anh như thế
Là bởi vì anh tự chuốc đấy thôi
Anh lặng im ngẫm nghĩ Ừ! Đúng rồi
Do anh hết lỗi là do anh hết
Lỗi do anh yêu em mà không nói
Chỉ âm thầm nhung nhớ với chờ mong
Đã yêu em mà vẫn tự dối lòng
Không dám nói chỉ vì anh nhút nhát
Để giờ đây tình ta như câu hát
Câu hát buồn câu hát cách xa nhau
Để đêm về đối mặt với đêm thâu
Anh mới nói nhưng làm sao em biết
Giờ anh nhớ nhớ thương em tha thiết
Em nơi nào mong em hiểu cho anh
Hãy tha thứ cho anh và em hãy quay về
Bên xóm nhỏ có anh chờ anh đợi
Ngày chung bước một ngày xa vời vợi
Biết vậy rồi sao vẫn cố niềm tin
Một niềm tin, một hy vọng chẳng định hình
Nhưng nguyện sẽ mãi nuôi niềm hy vọng
Dù trời cao dù biển dài sông rộng
Anh vẫn đợi chờ , và mãi sẽ yêu em
Và dù em tìm được chốn êm đềm
Anh cũng sẽ lặng nhìn em chúc phúc
Chỉ mong em nhớ về anh đôi phút
Nhớ những gì trong trí nhớ , tim em ?
Nhớ về ngày xưa , từng kỷ niệm êm đềm
Chỉ như thế anh cũng thầm mãn nguyện
Tình đôi ta anh viết thành câu chuyện
Để lại cho đời , cho những kẻ đang yêu
Cho những ai đã yêu , đã thật nhiều
Không nhút nhát để người đi kẻ ở
Cho mãi mãi tình yêu không cách trở
Mãi sẽ không còn những kẽ cố niêm tin
Chúc Thu và các anh chị luôn vui vẻ nhé