cỏ cây héo, vạt nắng hồng cũng tắt
tòa lâu đài trầm mặc đứng suy tư
để xa xưa cùng hiện tại giã từ
màu kĩ niệm choàng hư không đi tới
vạt nắng xưa thay bằng màu gió mới
người Thu xưa có trở lại bao giờ?
để bài thơ không còn vần, còn điệu
ai trong chiều còn hát khúc ái ân?
người bây giờ như vạt nắng trắng ngần
vạt nắng cũ trong những bài thơ cũ
hoa trên tóc, hoa xinh như cười nụ
hẹn xong về còn nhớ đủ năm canh
trời cuối tuần giờ chỉ có mỗi tôi
lái rong ruỗi theo những dòng xe nhạt
nghe như trong hư ảo lời ai hát
lời yêu thương cánh vạc dáng người xưa...