by lazyht » 11 Nov 2006
Phiên khúc buồn
Hai mươi năm khờ dại
Ôm ấp những ngổn ngang
Hai mươi năm còn lại
Nỗi thương nhớ miên man
Hai mươi năm quằn quại
Rên xiết tiếng khô khan
Quăng mình trong băng hoại
Mò mẫm bước đi hoang
Hai mươi năm dạo lại
Phiên khúc buồn dở dang
Dấu chân nào ngần ngại
Để nhạc sầu mênh mang
Hai mươi năm thương hại
Một gã khờ cưu mang
Mối tình xưa trở lại
Dù người đã sang ngang
Hai mươi năm nhức nhối
Thương xót một mảnh đời
Hai mươi năm lạc lối
Quanh quẩn một góc trời
Hai mươi năm muốn nói
Chua chát lại nghẹn lời
Đêm đêm trong bóng tối
Nghe nức nở rã rời
Hai mươi năm trăn trối
Quay quắt chuyện một thời
Bóng người như mây khói
Mơ tưởng đã xa vời
Hai mươi năm bối rối
Thương, ghét vẫn chưa rời
Hỡi người sao gian dối
Cho tôi khổ một đời
Đỗ Hữu Tài
Tình yêu bắt đầu từ ánh mắt, lớn trên môi, nở trên nụ cười và tan theo nước mắt.