[center]Sài gòn xanh dấu chân phai
ôi về tháng sáu trời mưa
nghe rưng rức những hạt tơ tóc buồn
mười năm xanh lá hoa cồn
cỏ thiên thu mọc khuất hồn đá bia
tôi tìm tôi giữa bơ vơ
hình như chỉ có giọt mưa reo mừng
òa trên vai áo rưng rưng
vỡ trên khóe mắt lưng chừng giọt cay
sài gòn xanh dấu chân phai
lối xưa đã hóa sông dài biển sâu
tôi ngày xưa bạc mái đầu
em ngày xưa cũng biển dâu mất rồi
tôi về chưa hẳn là vui
có tên điên đứng giữa trời khỏa thân
mười năm hay dẫu trăm năm
thì tôi vẫn lạnh chiếu chăn xứ người
Lưu Trần Nguyễn
[/center]