Thơ Khởi Tự Mê Cuồng

Thơ văn Việt Nam

Moderators: hoatimxua, A Mít

Thơ Khởi Tự Mê Cuồng

Postby Minh Chau » 30 Aug 2006

[center]

Image

Thơ Nguyễn Tât Nhiên

Thơ khởi tự mê cuồng

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Tình yêu không đắng lắm
Nhưng đủ làm ... tiêu nhau

Đường người , vui có chặng
Ta trùng điệp u buồn
Nhớ ai mà tóc rụng
Ngóng ai muốn đục tròng
Vươn vai ngồi thở bụi
Thúng thắng cơn ho đàm
Rầu thay thân bạc nhược
Tay bới tình em chôn !

Đường người đau có chặng
Em tính còn ham chơi
Lưng ngoan dòng tóc bính
Môi trinh non thích cười
Chiều chiều hay giỡn nắng
Tình trôi... kệ tình trôi...

Ta là ta bất tử
Thơ khởi tự hồn oan
Cám ơn ai đào huyệt
Vùi dập giấc mơ phàm

Ta là ta bất tử
Thơ khởi tự mê cuồng
Cám ơn ai hành hạ
Kẻ bất thường ... điên luôn

Lòng như xưa, khó gội
Hình người - mực đã thâm
Ngày kia ta tù tội
Chỉ là án sát nhân

Em phải nằm xuống trước
Ám ảnh một đời ta ! ...

Image

Uyên Ương


Tình đã đến trong những ngày địa ngục
Trong những ngày người, thú phải như nhau
Trong những ngày ác quỷ tọa ngai cao
Phô nanh vuốt bày gươm đao xiềng xích
Ta gượng sống giữa bao trùm nỗi chết
Tay khăng khăng cầm giữ nụ hoa hồng !
Khi yêu ai ta mãnh liệt sinh tồn
Ta chịu đựng phi thường, cực hình man rợ
Vai kịch thảm đời chọn ta đảm nhận
Đơì chọn ta để chà đạp không nương

Lúc em vừa chợt hiểu, chợt ngùi thương
Thì hai đứa còn đâu cơ hội nữa !
Tình đã đến trong những ngày nhuộm đỏ
Trong những ngày Thượng Đế phải ra đi
Trong những ngày giá trị của lương tri
Được thẩm định bằng tín điều duy vật !
Tình đã đến trong những ngày địa ngục
Trong những ngày cướp của, sát nhân
Trong những ngày nhãn hiệu 'nhân dân'
Dán bừa bãi trên mỗi hành vi bạo ngược !

Có những chiều ta muốn hôn em, rồi khóc
Mùa bình an nào chờ đợi uyên ương ?
Nhớ hôm xưa em mảnh khảnh tan trường
Hương trinh khiết ngây ngây chiều nắng lụa
Aó đông phương còn e dè trước gió
Đôi tà ngoan chưa phỉ sức tung tăng
Bụi trần gian chưa gợn vướng mi cong
Thơ ta sáng theo hồn ta trẻ nhỏ
Nhớ hôm xưa em bình minh thiếu nữ
Môi vô tư chưa bợn nhuốm hơi người
Tay măng tơ chưa vọc nước dòng đời
Tóc bính thảnh thơi chưa phiền khói thuốc
Ta lẽo đẽo theo tình ê ẩm bước
Để chiều về nghẹ.. thấm thía gian nan !

Nhớ hôm xưa em mơ mộng nhẹ nhàng
Hay hát khẻ đôi bài tình man mác
Trang thư nhỏ ép bông hoa, làm dáng
Cài tơ nhung lên tóc mượt, làm duyên
Cười với tình nhưng... tránh vội sang bên
Như thể sợ tình yêu làm lấm áo !
Chim trong tổ biết chi đời giông bảo
Em con cưng nào biết tuổi lưu đày
Em yên vui sao đoán được một ngày
Run tay vuốt máu chồng nơi lao ngục !
Em gia giáo phải lòng anh lang bạt
Xưa, lặng nhìn nhau tim đập, vì yêu

Nay, lén nhìn nhau bi thiết vợ chồng tù
Khoảng phân cách hai lần rào gai thép !
Xưa nước mắt giận hờn 'anh thấy ghét'
Giờ mau tay quệt lệ thảm, thân tàn
Ngó theo em ra tắm vũng trâu đầm
Thất thiểu bước nối chân hàng nữ tội
Ta thờ thẫn không hay mình khụy gối
Ngồi bệt hồi nào trong lúc đứng đeo song...

Giá phận người phải trả bằng đau thương
Chẳng hạn định bao nhiêu là cùng tận
Thôi, hãy cùng ta coi thường sự sống
Hãy cùng ta lãng mạng giữa gông cùm !
Dành lại đi em giọt lóng lánh dang rưng
Hương buồn bã cũng đừng nên phí phạm
Dành lại đi em giọt ngùi giọt ngậm
Lỡ mai xa còn... mòi mặn đôi dòng

Thuở ly tan, còn luyến tiếc đây, gần
(đời mất mát lường đâu nổi mà giữ ?)
Ta lê lết qua từng giờ nhừ tử
Ngày bức hơi, đêm tra tấn tinh thần
Bốn thước vuông ngọ nguậy hai mươi thằng
Bị đè bẹp, dĩ nhiên con thú đẹt !
Bạn tù ơi vô tình bây ác nghiệt
Cơm thăm nuôi ta liếc trộm chực thầm
Bây ăn rơi, ăn rớt dửng dưng
Lại nói dóc : bo bo ngon hơn gạo !
Ta nhẫn nhục qua từng giờ tàn bạo.

Chứng kiến thân nhân cha mẹ trần truồng
Chứng kiến nạn nhân sợ chết cuống cuồng
Trước họng súng lạnh lùng tùy tiện !
Ta ngán ngẩm qua từng phen khựng, điếng
Chứng kiến bạn bè nghệ sĩ bán lương tâm
Chứng kiến nhà tu bán rẻ linh hồn
Bán giáo chủ chọ.. cửa hàng thực phẩm !

Hỡi đầu óc kẻ nuôi mồm cẩn thận
Ngày mai có định mệnh của ngày mai !
Thôi, hãy cùng ta uống, cạn, em ơi
Bi đát xuống ruột non chờ tiêu hóa
Em sẽ thấy hận thù là phép lạ
Tháp cho người đôi cánh lớn hăng say
Như đại bàng khi dũng mãnh nghiêng vai
Săn hạnh phúc từ vòm trời lý tưởng !



Về Trên Nạng Gỗ

Từ anh cất bước chinh nhân
Nàng làm thiếu phụ thương con xót chồng
Một mùa đông ... chín muà đông
Biên khu cách trở hơn ... đồng giấy xanh
Chín năm làm vợ nhà binh
Đồng lương vợ lính bốn con vẫn cười
Trời làm cho đám mưa rơi
Chín năm ai khiến nụ đời vừa tan ?
Quê hương sầu nát điêu tàn
Hậu phương tiếng hát buồn chan tháng ngày
Giã từ mái tóc thảo ngay
Giã từ vợ lính tháng ngày xanh xao
Nàng làm má rượu gái đào
Phấn son khách cũng cúi đầu nâng niu
Đời trên bạc lắm tiền nhiều
Nhớ đêm đô thị hơn chiều tắm con
Nghe vui kỷ niệm hao mòn
Đương xuân ai để héo hon tuổi đời
Giã từ tình nghĩa anh ơi
Phấn son em đã chọn đời cho thuên

Ngày kia lính chiến trở về
Với nghìn tâm sự cuối nghề đao binh
Về trên nạng gỗ mà nhìn
Chín năm chinh chiến thương mình làm cha
Chín năm chống nạng về nhà
Bốn con trên một tay bà run run
Hỏi nàng, mẹ bảo: theo chồng
Hỏi nàng, con nói: theo ông mất rồi

Hãy cười đi chiến binh ơi
Sá chi dâu biển dưới trời hợp tan
Bao nhiêu đau khổ trần gian
Gởi chàng cho trọn cưu mang kiếp người
Hãy cười đi chiến binh ơI
Trở về nay đã mắt người phế nhân
Đạn thù cắt mất một chân
Vợ tôi nay chọn ngoại nhân làm chồng

Về trên nạng gỗ mà trông
Lô nhô lãng đạo cong lưng bôn đào
Huân Chương Bảo Quốc đây sao ?
Hôm nay là tội giết bao ... 'anh hùng'

Về trên nạng gỗ mà trông
Chín năm chinh chiến đeo tròng ngụy quân
Con thơ nhục nhã đến trường
Ê a phỉ báng máu xương cha mình
Cha 'lính ngụy' - con tự nhiên
Thành phần không được ngóc lên làm người
Học vừa đủ biết đọc thôi
Đủ làm gia súc hiểu lời Đảng sai

Hãy cười đi phế binh ơi
Một tay cũng rán mà ... moi củ mì

Từ đây dỗ đói thường khi
Ru con tôi hát não nề ca dao




Linh Mục

1.
Dĩ vãng là địa ngục
giam hãm đời muôn näm
Tôi--người yêu dĩ vãng
Nên sống gần Sa-täng
Ngày kia nghe lời quỷ
Giáng thế thêm một lần
Trong kiếp người linh mục
Xao gầy cơn điên träng !
2.
Vì tôi là linh mục
Không mä.c áo nhà giòng
Nên suốt đời hiêu quạnh
Nên suốt đời lang thang !

Vì tôi là linh mục
Giảng lời tình nhân gian
Nên không có thánh kinh
Nên không có bổn đạo
Nên không có giáo đường
(Một tính đồ duy nhất
Vừa thiêu hủy lầu chuông !)

Vì tôi là linh mục
Phổ lời tình nhân gian
Thành câu thơ buồn bã
Nên hạnh phúc đâu còn
Nên người tình duy nhất
Vừa thiêu hủy lầu chuông !

Vì tôi là linh mục
Không biết mä.t thánh thần
Nên tín đồ duy nhất
Cũng là đấng quyền näng !
3.
Tín đồ là người tình
Người tình là ác qủy
ác quỷ là quyền näng
Quyền näng là tín đồ
Tín đồ là người tình
Thiêu hủy lầu chuông tôi
(Vì tôi là linh mục
Giảng lời tình nhân gian!)
4.
Vì tôi là linh mục
Không biết rửa tội người
Nên âm thầm lúc chết
Tội mình còn thâm vai...



Lưu Vong


Có lẽ em không hay
Đôi cánh chàng, đã gẫy
Chàng cần được ngủ yên
Trong nấm mồ hiện tại

Phải, chính em đang mang
Bão bùng hung hãn tới
Quật mồ chàng lạnh tanh
Bỗng thành tang tóc, mới

Em buộc chàng hồi sinh
Sống, bằng đôi cánh gẫy

Định mệnh vút như tên
Cắm ngập từng thân phận
Phải, chính em giương cung
Hồn chàng đành rơi rụng

Hồn chàng đành rơi rụng
Ngoan ngoãn xuống tay ai
Như ngoài khung kiếng cửa
Chiếc lá khẽ qua đời ...

Bây giờ vốn liếng anh
Chỉ còn đôi mắt dại
Trông vời hướng cố hương
(Tinh anh nào sót lại
Đủ xanh màu nhớ nhung ?)

Bây giờ trí óc anh
Vang vang hoài sóng bạc
Cách chi thơ thành vần
Tặng em mừng, chớp mắt

Ôi những chiều bên nhau
Hai đứa cười chung nụ
Gìn giữ được bao lâu ?
Chút sương tình óng ả ?

Ôi , những chiều bên nhau
Hát chung bài hát cũ
Dăm nụ cười nít nhỏ
Chén vơi sầu vong lưu.





Thiên Thu



sao thiên thu không là xa nhau?
nên mưa xưa còn giăng ngang hồn sầu
tôi đứng như cây cột đèn gẫy gập
và một con đưỜng cúp điện rất lâu

sao thiên thu không là chôn sâu?
nên nắng xưa còn hanh mái tóc nhầu
tôi đứng như xe tang ngừng ngập
và một họ hàng khăn trắng buồn đau

sao thiên thu không là đường chim ?
nên mây năm xưa còn trên tay phiền
tôi đứng như tường vôi luống tuổi
và những tàng xanh chùm gởi quê hèn!

sao thiên thu không là lãng quên ?
nên tình xưa còn cháy âm thầm
tôi đứng như căn nhà nám lửa
và những người thân trốn chạy vội vàng!

sao thiên thu không là sương tan ?
nên mặt trời xưa còn gượng huy hoàng
tôi đứng như dòng sông im lặng
và những cánh buồm kiệt sức lang thang!

sao thiên thu không là thiên thủ
nên những người yêu là những ngôi mồ
tôi đứng một mình trong nghĩa địa
và chắc không đành quên khổ đau!


Trúc Đào



Trời nào đã tạnh cơn mưa
Mà giông tố cũ còn chưa muốn tàn
Nhà người tôi quyết không sang
Thù người tôi những đêm nằm nghiến răng
Quên người - nhất quyết tôi quên
Mà sao gặp lại còn kiên nhẫn chào

Chiều xưa có ngọn trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em
Mùa thu lá rụng êm đềm
Như cô với cậu cười duyên dại khờ
Bởi vì hai đứa ngây thơ
Tình tôi dạo ấy là ... ngơ ngẩn nhìn
Thế rồi trăng sáng lung linh
Em mười sáu tuổi giận hờn vu vơ
Sang năm mười bảy không ngờ
Tình tôi nít nhỏ ngồi mơ cũng thừa
Tôi mười bảy tuổi buồn chưa
Đầu niên học mới dầm mưa cả ngày

Chiều nay ngang cổng nhà ai
Nhủ lòng tôi chỉ nhìn cây trúc đào
Nhưng mà không hiểu vì sao
Gặp người xưa lại nhìn nhau mỉm cười ?

Nguyễn Tất Nhiên
[/center]
Last edited by Minh Chau on 30 Aug 2006, edited 1 time in total.
Image
User avatar
Minh Chau
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $122,698
Posts: 9857
Joined: 28 Sep 2005
Location: Việt Mỹ
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng Minh Chau từ: MuaThuDuoiMua, indochine, NgÆ°Æ¡i vien xu, co don

Postby Minh Chau » 30 Aug 2006

MuaThuDuoiMua wrote:Bài Thiên Thu đã được Nguyễn Đức Quang phổ nhạc, hay lắm a MC...


Dzị Thu có bài đó hong bỏ lên cho bà con nghe dzí... :tt:
Image
User avatar
Minh Chau
Múi Mít
Múi Mít
 
Tiền: $122,698
Posts: 9857
Joined: 28 Sep 2005
Location: Việt Mỹ
 
 


Return to Thơ Sưu Tầm và Ca Dao Việt Nam



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 5 guests