Í...
dzô nhầm cổng chính rùi...mèn...sau rầu thế này dzị...tưởng trả tiền bạc gì chớ...ai dzè...đang vui vẻ bổng trở thành sầu thảm...
Trên ngỏ vắng, ngọn đèn vàng hiu hắt.
Một mình tôi lặng bước, đếm cô đơn.
Giọt sương khuya rơi thấm lạnh vai buồn.
Cơn gió nhẹ, nghe hồn mình băng giá.
Tôi về đây một chiều buồn, nắng hạ,
Thăm người yêu xa vắng đã mươi năm.
Căn nhà xưa sao vắng lặng âm thầm,
Rêu xanh phủ, cảnh hoang tàn đổ nát.
Cây Bàng đó ngày xưa che bóng mát,
Mình vui đùa, hò hẹn buổi chiều tan,
Giờ khẳng khiu, trơ trụi, đứng khô cằn,
Cơn gió nhẹ, miên mang, niềm nhung nhớ.
Tôi về đây, bước chân hoang bỡ ngỡ.
Người đâu rồi, yêu dấu thủa xa xưa,
Kỷ niệm đầu thương nhớ một chiều mưa.
Bao năm vẫn chưa phai mờ dĩ vãng.
Tôi đứng đây đắm chìm trong hoang vắng.
Lòng nghẹn ngào cay đắng nhớ người yêu.
Vẳng đâu đây trầm lắng tiếng chuông chiều.
Hoàng hôn đã dập dìu sau đỉnh núi.
(chùi không hẹn củng gặp 2 người ni...
hết nhà Indo...giờ wa đến bên đây....thui âm thầm lặng lẻ rút lui từ....từ....từ
)
P.S.: HN à...trả hết mắt môi nụ cười thì trở thành tàn tật...thì seo người yêu dzám dzìa nối lại tình xưa huh